Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 120: Chương 120




21120.Dù gì thì trong suốt năm năm nay, chỉ có một lần đó là anh sống phóng túng thôi, trước đó anh không hề có khát khao gì đối với phụ nữ, nhưng bây giờ gặp phải người phụ nữ này, hình như cơ thể anh lại bị lay tỉnh vậy, trở nên không thể khống chế được.

Tô Lạc Lạc cảm thấy đây là mơ, cô ở trong mơ cùng một người đàn ông có một nụ hôn.

Long Dạ Tước vốn nghĩ rằng có thể hôn cô không cần lo nghĩ gì, thám hiểm nơi bí mật của cô, nhưng đến cùng anh vẫn không thể vượt qua giới hạn cuối cùng đó, nếu để cô ta biết được anh tranh thủ lúc cô say rượu để đụng cô, chắc cô ta sẽ giận điên thôi!

Thế nên, anh chỉ có thể chán nản bước ra ngoài mà thôi.

Còn đôi môi hồng nõn nà của Tô Lạc Lạc thì bị hôn đến sưng lên, bản thân cô cũng chưa tỉnh lại, tiếp tục mơ giấc mơ của cô.

Tối hôm đó, Long Dạ Tước hoàn toàn không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hình bóng thân thể hoàn mỹ của cô gái ở phòng kế bên, khiến anh ta thực sự muốn bất chấp tất cả chiếm lấy cô ấy thôi.

Sáng sớm.

Tô Lạc Lạc đầu đau như búa bổ, cô mơ màng mở mắt ra, nghĩ đến việc phải đưa bọn trẻ đi học, mi mắt cay rát cố gắng mở ra mấy lần mới có thể mở ra hoàn toàn.

Cô đưa tay mò lấy điện thoại ở bên giường, lấy được rồi, cô nhấn để xem thời gian, tức khắc, cô bị giật mình tỉnh ngủ hẳn.

Gì cơ?

Chín giờ rưỡi rồi?

Vậy bọn trẻ đâu?

Tô Lạc Lạc vội ngồi dậy, đẩy cửa đi ra, nhìn thấy phòng bọn trẻ không có ai, phòng Long Dạ Tước cũng không có ai.

Tô Lạc Lạc hít một hơi sâu. Trời đất! Không ngờ cô ngủ trễ đến thế, còn Long Dạ Tước thì chắc là đưa bọn trẻ đi học rồi!

Tô Lạc Lạc vỗ đầu vài cái, sau này tuyệt đối không được uống bậy bạ nữa, còn nữa, tối qua cô mơ giấc mơ gì thế? Lại còn mơ có một nụ hôn với người đàn ông xa lạ, hình như hôn rất lâu…

Còn tai chạm tóc, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau….

Trời hỡi! Mất mặt quá, may là chỉ là một giấc mơ thôi.

Tô Lạc Lạc lại nghĩ ngay đến một chuyện khác, cô nhất thiết phải mang món quà của Dạ Trạch Hạo trả cho anh ta.

Cô tuyệt đối không thể nhận món quà đắc giá đến thế.

Tô Lạc Lạc nghĩ như thế, vội đẩy cửa vào phòng, khi cô nhìn lên tủ đầu giường, nơi để món quà, thì bất ngờ phát hiện bên trên nó lại có thêm một cái hộp vuông màu vàng kim, Tô Lạc Lạc bất ngờ hết mấy giây.

Cái hộp này ở đâu ra thế? Sao lại ở trong phòng cô thế này? Tối qua cô rõ ràng nhớ là cô chỉ có một cái hộp thôi mà!

Tô Lạc Lạc ngồi xuống, cầm hộp nhung lên, mở ra, phút chốc…..

Cô đơ như hóa thạch.

Trong hộp này là cả một bộ trang sức đá quý luôn, mà mỗi một món đồ đều toát ra cảm giác quý giá đắc đỏ cả.

Trời đất! Đây là quà của ai tặng đây?

Tô Lạc Lạc cắn môi, cố gắng hồi tưởng lại, bất giác, mặt cô đỏ lên.

Trời! Chẳng lẽ đây là quà của Long Dạ Tước tặng cô?

Nhưng mà tối qua trước khi cô đi ngủ, rõ ràng món quà vẫn chưa có mà, chẳng lẽ nửa đêm anh ta lợi dụng lúc cô ngủ say, vào phòng để ở đây?

Tô Lạc Lạc giật mình vội cúi đầu, cẩn thận kiểm tra quần áo của mình, cuối cùng, cô đặt tay lên đôi môi đỏ, hình như có chút sung.

Đầu cô lập tức như muốn nổ tung.

Chẳng lẽ giấc mơ đêm qua không phải là mơ? Mà đêm qua thật sự có người hôn cô rồi?

Và người này chính là Long Dạ Tước!

Tô Lạc Lạc mắc cỡ đến mặt đỏ ửng ngay, nghĩ đến món quà dôi ra này, lại nghĩ đến giấc mơ thật đến không tưởng, Tô Lạc Lạc vô cùng chắc chắn.

Cô cảm thấy ngại muốn chết, tối qua cô còn tưởng đó là một giấc mơ nên trong mơ cô không hề từ chối người đàn ông đó, cô cảm thấy anh ta hình như không chỉ hôn môi, mà còn….còn thám hiểm nhiều hơn nữa.

Tô Lạc Lạc che mặt, cô thiệt không muốn sống nữa mà, đồng thời, cũng có chút giận, Long Dạ Tước thật không phải quân tử mà! Không ngờ lại lợi dụng lúc cô ngủ lẻn vào phòng cô, lại còn hôn cô như thế.

Thêm nữa. nếu món quà này là của anh ta tặng, thì tại sao anh ta phải tặng món quà trang sức quý giá đến thế cho cô chứ?

Tô Lạc Lạc muốn phát điên, nhìn hai món đồ đá quý, cô thật sự không dám nhận món nào cả, cô nghĩ trong lòng, nhiệm vụ hôm nay của cô là trả hai món quà này về cho hai người đàn ông đó.

Tô Lạc Lạc đi vào phòng tắm, nhìn vào gương thấy đôi môi vẫn còn sưng đỏ, lần này thì cô dám khẳng định chắc nịch rồi, tối qua Long Dạ Tước đích thị là có hôn cô rồi.

Thật xấu hổ, cô phải làm gì đây? Xem như không có gì xảy ra?

Đúng, cũng chỉ có thể xem như không có gì xảy ra thôi, cô tuyệt đối không nhắc đến chuyện này.

May mắn là chỉ là một nụ hôn, chứ không phải xảy ra chuyện không thể nào cứu vãn được.

Một lát thôi cô sẽ mang món quà này trả cho anh ta ngay! Còn chuyện nụ hôn, cô sẽ giả bộ không nhớ vậy!

Tô Lạc Lạc dĩ nhiên không muốn giả mất trí nhớ rồi! Cô nên trách mắng anh ta thật dữ dằn vô, tại sao anh ta lại làm thế, đây là hành vi rất không lễ phép.

Càng bực hơn là tối hôm qua cô còn hưởng ứng lại. Được thôi! Miệng lưỡi độc ác của anh ta, cô cũng được dịp trải nghiệm rồi, lỡ như anh ta lại cắn ngược lại cô, nói là tối qua khi cô ngủ lại quyến rũ anh ta nữa, vậy thì cô sẽ không biết phải trả lời thế nào đâu.

Cũng giống như lần trước vậy, rõ ràng là anh ta tự chủ động hôn cô, lại còn có lý do nói cô quấn khăn tắm quyến rũ cô, cô còn có thể nói gì nữa chứ?

Tô Lạc Lạc vừa nghĩ linh tinh, vừa vội mặc quần áo, nhìn thấy hai món quà đắc giá này Tô Lạc Lạc cảm thấy quà của Long Dạ Tước đắc hơn, nên trả cho anh ta trước vậy!

Tuy chiều nay anh cũng sẽ về đây, nhưng món quà trên tay cô, cô lại thấy phỏng tay, thế nên cô nhất thiết phải nói ngay với anh ta rằng cô sẽ không nhận món quà này đâu.

Tô Lạc Lạc chỉ có thể cầu cứu Hạ Thấm thôi, kêu cô ấy đến đón cô, sau đó đi tìm Long Dạ Tước.

Hạ Thấm vừa hay dạo này đang cảm thấy vô vị, rất nhanh là qua đến nơi đón cô, khoảng mười giờ rưỡi là đến nơi rồi.

Vừa ngồi lên xe, Hạ Thấm nghe nói hôm qua sinh nhật cô, tức khắc kinh ngạc nói, “Sao cậu không nói tớ nghe?”

“Tớ cũng muốn ăn sinh nhật cùng cậu lắm, nhưng Long Dạ Tước chắc chắn không cho phép tớ tự dẫn bọn trẻ ra cửa, nên nếu tớ mời cậu qua nhà, cậu chắc chắn sẽ thấy mất tự nhiên, nên cuối cùng quyết định không nói cậu biết, trưa nay tớ mời cậu ăn trưa.”

“Vậy thì còn được được.” Hạ Thấm cười híp mí nói.

Sau đó Tô Lạc Lạc lại nói chuyện món quà, nhưng cô không nhắc đến nụ hôn.

Hạ Thấm nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, “Cậu nói đi, cậu tìm đâu ra mà có nhiều may mắn thế, cùng lúc nhận được hai món quà quý giá đến thế, lại còn nhận từ hai người đàn ông tuyệt vời đến thế.”

“Tớ cũng không muốn nhận món quà quý giá đến thế mà, nên bây giờ không phải đang vội qua đó trả lại hay sao?” Tô Lạc Lạc nói với gương mặt ấm ức.

“Cậu đó! Hay là cứ nhận đại đi! Như vậy thì khi nào cậu đem chúng đi bán thì sẽ trở thành triệu phú rồi.” Hạ Thấm cười híp mí nói đùa.

Tô Lạc Lạc vội lắc đầu, “Tớ không thèm đâu.”

“Tại sao không thể nhận, đây rõ ràng đều là bọn họ cam tâm tình nguyện tặng cho cậu mà! Nếu đã tặng cho cậu rồi, vậy thì là của cậu rồi.” Tô Lạc Lạc tiếp tục lắc đầu, “Nói thì nói thế, lấy quà của người ta thì sau này tớ sẽ không có quyền phát biểu ý kiến gì nữa cả, nên tớ không hi vọng mình thiếu nợ bất cứ ai, nếu là món quà nhỏ thì sau này tớ còn có thể trả nợn ân tình, còn bây giờ, món quà lớn như thế, sau này tớ bán nhà bán cửa cũng trả không lại được!” Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.