21121.
Hạ Thấm nghĩ rằng cô ấy nói đúng, cô cũng chỉ là nói chơi thôi, Tô Lạc Lạc là người như thế nào, cô rất rõ.
Lúc trước đại học năm nhất, chính vì cô giúp che mưa qua một lần, sau đó, cô ấy đã cảm kích cô mấy lần, còn mời cô ăn cơm, tuy là lúc đó hai đứa còn hơi nghèo, nhưng rất tương thân tương ái, cùng bên nhau đến giờ trở thành chị em tốt.
Cậu nói bây giờ Long Dạ Tước sẽ ở đâu?
Anh ta đương nhiên là ở công ty của anh ta rồi! Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi anh ta không?
Tô Lạc Lạc nghĩ một hồi, cũng được, tránh phải đi không công một chuyến, cô cầm lấy điện thoại gọi cho số điện thoại của Long Dạ Tước.
Lúc để vào tai nghe, cô bất thình lình cảm thấy căng thẳng, cái hôn tối qua làm cô có chút ám ảnh.
Alô! một giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, nhẹ nhàng như rượu.
Long Dạ Tước, là tôi, Tô Lạc Lạc, tôi muốn hỏi bây giờ anh đang ở đâu? Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng.
Tôi ở công ty.
Tôi... tôi có việc muốn tìm anh, tôi có thể đi gặp anh không? Tô Lạc Lạc nghiến môi, cảm giác rất là bực mình khi phải đưa ra yêu cầu như thế.
Được thôi, cô đến đi!Người đàn ông lại rất là thoải mái, hơn nữa không hỏi gì thêm qua điện thoại.
Được, tôi đến đây. Tô Lạc Lạc nói xong, nhanh chóng cúp máy.
Hạ Thấm kế bên nghe rồi, bất giác cười hỏi, Cậu lo lắng về điều gì? Các cậu cũng đều sinh hoạt chung rất nhiều ngày rồi, cậu còn sợ anh ta nữa à?
Tớ đương nhiên không sợ anh ta á! Tớ chỉ là...chỉ là không quen chủ động gọi điện cho anh ta thôi. Tô Lạc Lạc phản bác một tiếng.
Xe của Hạ Thấm lái đến tòa nhà trung tâm thành phố đắt đỏ, tòa nhà tiêu điểm của thành phố này.
Cái tổng bộ toàn cầu của tập đoàn Long thị này giống như thành trì bằng sắt thép vậy.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn một cái, bất giác nuốt nước miếng, đây là nơi Long Dạ Tước mỗi ngày làm việc, cô trước đó lại không lưu ý nhìn, lúc này nhìn lại, cô lại cảm nhận được năng lực của anh ta rất vượt trội, một mặt phi phàm khác của anh.
Nhưng mà khi ở nhà, rõ ràng anh cũng là người thích tính toán với cô, Tô Lạc Lạc có chút không hiểu nổi.
Xe của Hạ Thấm dừng bên dưới bậc đá, nói với cô, Cậu đi đi! Tớ thì không đi đâu?
Tại sao vậy? Tô Lạc Lạc hiếu kỳ hỏi.
Tại vì khí chất của Long Dạ Tước này quá mạnh, đứng trước mặt anh ta, tớ không thở nổi luôn.
Tô Lạc Lạc khúc khích cười, Không phải vậy chứ!
Cậu đẻ con của anh ta rồi nên cậu nhất định là không cảm thấy, nhanh đi đi! Tớ ở đây đợi cậu.
Tô Lạc Lạc đẩy cửa xe bước xuống, cô bước lớn đến bậc thang, không biết tại sao, đứng trước tòa nhà của công ty này, cô cảm thấy áp lực không nhỏ.
Cô đi vào đại sảnh lộng lẫy, cảm thấy bản thân nhỏ bé tựa như một con kiến vậy, trong lúc Tô Lạc Lạc đang không biết làm thế nào để gặp Long Dạ Tước, đột nhiên một cô trợ lý xinh đẹp tiến đến, Xin hỏi, cô là Tô Lạc Lạc tiểu thư à?
Đúng, là tôi. Tô Lạc Lạc gật đầu.
Tống Nhã lén ồ một tiếng, cái vị tiểu thư này là người con gái nhận được phần quà mà cô chọn cho, nhìn có vẻ tuổi còn nhỏ ghê!
Tôi là trợ lý cá nhân của Long tổng, xin mời theo tôi qua bên này. Tống Nhã nghênh tiếp cô, đưa cô tới một thang máy cá nhân, đây là thang máy chuyên dùng của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc không ngờ tới Long Dạ Tước lại có chuẩn bị trước, nếu không, cô có thể thật sự không kiếm được.
Tô tiểu thư, cô là bạn gái của Long tổng à! Tống Nhã cười hỏi.
Tô Lạc Lạc nghe thấy vậy, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, Ớ? Tôi không phải.
Cô không phải á! Tống Nhã kinh ngạc, vậy cô ta với Long tổng là quan hệ gì vậy?
Tô Lạc Lạc siết chặt túi trong tay, trong lòng nghĩ, một chút trả xong, cô lập tức đi ngay!
Thang máy mười mấy giây là đến tầng cao nhất, tim của Tô Lạc Lạc đập nhanh, lúc đi ra thang máy, nhìn thấy phong cảnh trên không của hành lang, lập tức hít một hơi dài, trời ạ! Đứng ở chỗ này, lại có một loại cảm giác như nhìn bao quát cả thiên hạ vậy.
Đồng thời, cũng có một loại cảm giác càng cao càng cô độc.
Tô tiểu thư, mời bên này, Long tổng chúng tôi đang đợi cô. Tống Nhã rất lễ phép mà mời cô.
Tô Lạc Lạc nở nụ cười, Cô thư ký, cô không cần tôn xưng tôi như vậy, tôi cũng chỉ là người bạn bình thường của anh ta thôi.
Tống Nhã thì không nghĩ vậy đâu! Nếu như là bạn bình thường, biểu cảm mấy ngày trước của Long tổng, giải thích sao? Đó rõ ràng là cô gái mà anh ta thích mà!
Không lẽ Long tổng vẫn chưa cưa đổ được cô ấy? Sao có thể như vậy được? Sức hấp dẫn của Long tổng lớn mạnh như vậy, tại sao không thể theo đuổi được một cô gái?
Bây giờ, chỉ cần anh vẫy tay, không biết bao nhiêu cô gái xếp hàng để được sa vào lòng của anh ta đó!
Tống Nhã gõ cửa phòng làm việc Long Dạ Tước một cái, tiếp theo đó, cô đẩy cửa vào, nói với Tô Lạc Lạc, Tô tiểu thư, xin mời!
Tô Lạc Lạc gật đầu, cô cầm cái túi rồi đi vào.
Cô vừa đi vào, nhìn thấy một phòng làm việc rộng lớn, lập tức mở to con mắt, đây là phòng làm việc kiểu lớn gần năm trăm mét vuông, chỉ đơn giản bày một bộ ghế sofa cao cấp, còn có một kệ sách, tiếp đó, chính là một bộ bàn ghế cao cấp, còn có chậu cây trong góc.
Hàng cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trông rất đáng kinh ngạc.
Đây là nơi làm việc mỗi ngày của Long Dạ Tước.
Mà lúc này, Tô Lạc Lạc nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đứng đút một tay vào túi quần, trước cửa sổ kính to đó. Thân hình cao to tao nhã, vô hình trung tỏa ra một loại khí chất thương gia đế vương.
Tô Lạc Lạc trong lòng thắt lại, hôm nay, cô thật sự là mới biết thêm về người đàn ông này.
Chuyện là... tôi đến để hỏi anh tối qua có phải anh tặng quà cho tôi không. Tô Lạc Lạc lo lắng đến nói lắp bắp.
Cô nhanh chóng âm thầm an ủi bản thân, phải bình tĩnh, phải trấn tĩnh.
Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt tuấn kiệt bất phàm, hoàn mỹ đến làm người khác ngạt thở, đôi ngươi sâu thẳm chậm chậm vây lấy cô.
Đúng. Anh trầm giọng mở miệng.
Anh tặng lúc nào vậy? Khuôn mặt Tô Lạc Lạc đột nhiên đỏ lên
Trời sáng lúc hơn một giờ đó! Long Dạ Tước nói xong, rồi cười một cách đầy ẩn ý.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh ta cười, mặt càng đỏ hơn, cô nhanh chóng lấy món quà trong túi ra, đặt trước bàn uống trà trước ghế sofa, Quà anh tặng tôi không thể nhận, tôi đến là để trả lại cho anh.
Tại sao không thể nhận? đôi chân dài của người đàn ông một bước một bước đi đến chỗ cô.
Quá quí trọng rồi. Tô Lạc Lạc nói xong, liền có ý định rời khỏi, Nói chung, tôi sẽ không nhận, vì vậy, anh lấy về đi!
Tôi Long Dạ Tước đã tặng quà cho ai, trước giờ không hề có chuyện lấy về cả. Người đàn ông nhíu mắt không vui.
Đó là chuyện của anh, nói chung, tôi sẽ không lấy. nói xong, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nói, Tôi còn có việc, tôi đi trước. Đợi chút, đem món quà đi. Long Dạ Tước giọng trầm mệnh lệnh. Xem thêm...