21172.
Tô Lạc Lạc quay đầu, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Long Dạ Tước, Tống Nhã cũng nghĩ ông chủ cố ý làm vậy, chẳng lẽ Tô tiểu thư đã đắc tội anh vào lúc nào rồi? Rõ ràng là mẹ của các con anh, vậy mà anh cũng không đối xử tốt một chút?
Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn Tống Nhã nói, “Trợ lý Tống, tự mình tôi đi báo cáo được rồi.”
“Được thôi!” Tống Nhã gật đầu.
Tô Lạc Lạc vừa bước ra cửa, muốn giận, nhưng giận không nỗi, Long Dạ Tước đích thức không cần phải giúp bản thân mà!
Cô bấm thang nhân viên đi xuống lầu, đi một mạch đến tầng mười hai, đây chỉ là một phòng ban nhỏ dưới quyền một công ty trực thuộc tập đoàn của Long Dạ Tước ở trong nước, hơn nữa cả tòa cao ốc này đều là văn phòng tổng bộ của toàn bộ các ngành nghề mà Long Dạ Tước đầu tư khắp thế giới. Tô Lạc Lạc đến tầng mười hai, cô tự đi đến bộ phận nhân sự báo cáo, các bước phỏng vấn thủ tục khác của cô đã được Tống Nhã giải quyết rồi, rất thuận lợi, một cô gái có tính tình khá hòa đồng dẫn cô đến một ngăn vị trí trong phòng làm việc, “Vị trí của cô ở đây, việc giao ban đều ở trong máy tính, có gì không hiểu có thể hỏi tôi, tôi và cô làm cùng nhau đó.
“Chào cô! Tôi kêu Tô… Mạc Tiểu Du.” Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa là để lộ tên thiệt của bản thân.
“Chào cô, tôi kêu Phương Phương.”
Tô Lạc Lạc vừa nhìn là loại người khiến người khác yêu quý, xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, mấy vị đồng nghiệp nam ở bên cạnh phút chốc ánh mắt sáng rỡ lên, cô gái xinh đẹp như thế ở trong phòng làm việc, đúng là một phong cảnh rất hấp dẫn mà.
Tuy nhiên, trong mỗi văn phòng đều có một hai cô gái giả thanh cao nhưng lại thích đố kỵ, thấy nhân viên mới trẻ trung xinh đẹp, bọn họ không hề hoan nghênh, vì sự tồn tại của những nhân viên mới này chính là đang làm rõ hơn sự già cỗi của bọn họ, tuy chỉ vừa bước qua tuổi ba mươi thôi.
Tô Lạc Lạc chào hỏi với các đồng nghiệp ở xung quanh xong thì điện thoại cô vang lên, cô cầm lên xem, hơi giật mình, là điện thoại của Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc vội nhỏ giọng nghe máy, “A lô!”
“Chiều nay cùng anh đi dạo được không?”
“Chân anh lành hẳn rồi sao?”
“Có thể đi bộ rồi.”
“Có lẽ không được rồi! Bây giờ tôi phải đi làm, ban ngày tôi không có thời gian, xin lỗi nhé!” Tô Lạc Lạc có chút khó xử từ chối.
“Em làm việc gì?”
“Bây giờ tôi đang làm việc ở công ty của Long Dạ Tước.”
“Gì cơ? Anh ta lại để cô đến công ty anh ta làm việc sao?” Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia nói với giọng khá giận dữ, tưởng cô bị Long Dạ Tước ép đi làm.
Tô Lạc Lạc nghe ra nộ khí của anh, vội cười nói, “Không phải anh ta ép tôi đến đâu, là tự bản thân tôi rảnh quá, muốn tìm một công việc làm, Dạ Trạch Hạo, anh chăm sóc bản thân nhé, sau này chúng ta có lẽ sẽ không gặp nhau được nữa rồi.”
Dạ Trạch Hạo cũng không dễ bị lừa, “Là anh ta ra lệnh không cho em gặp anh phải không!”
“Ơ… sao anh biết?” Tô Lạc Lạc cười ngại ngùng.
“Dĩ nhiên là anh biết rồi.”
“Dạ Trạch Hạo, anh chăm sóc tốt cho bản thân nhé, đóng phim cẩn thận, đi xa cũng phải cẩn thận, tôi làm việc trước nhé, tạm biệt.” Nói xong, Tô Lạc Lạc bấm tắt điện thoại, Dạ Trạch Hạo biết cô không thể gặp anh ta, anh có thể thong cảm được thì tốt nhất rồi.
Tô Lạc Lạc vừa đến, không có việc gì quan trọng, chỉ cần xem hiểu quyển công việc giao ban là tốt rồi, chỗ nào không hiểu, cô cũng sẽ đến hỏi Phương Phương.
“Người mới, photo cho tôi một phần tài liệu được không?” Bất ngờ, một giọng nữ khá cao ngạo từ trên đầu rơi xuống.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái mặc đồ vest, trang điểm rất thời thượng nhìn cô cười.
“Cái này…”
“Đây là một trong những việc trong phạm vi công việc của cô, những người bận rộn như tôi sẽ không có thời gian đi photo đâu, chỉ có người ở vị trí như cô mới có thời gian.” Nói xong, cô ta quẳng xuống hai trang giấy cần photo, “Nhớ là mỗi trang photo mười bản, một lát họp tôi cần phải dung đến.”
Tô Lạc Lạc ngẩng người ra, Phương Phương ở phía trước đưa đầu ra nói, “Tiểu Du, cô có biết tại sao người làm ở vị trí này của cô từ chức không làm không? Đó là vì có những người như bọn họ đó, việc gì họ cũng không làm, nhưng mà khả năng dày vò người mới thì lại rất giỏi.”
“Chẳng lẽ cấp trên không quản sao?” Tô Lạc Lạc có chút cạn lời, đây rõ ràng là ức hiếp mà!
“Cấp trên làm gì để mắt đến loại nhân viên quèn như chúng ta chứ? Hơn nữa, chuyện mà bọn họ phụ trách quan trọng hơn chúng ta nhiều, chúng ta chỉ phụ trách tư liệu giấy tờ thôi.”
Tô Lạc Lạc nhìn hai trang giấy, “Vậy tôi phải đi photo sao?”
“Đi đi! Đây là một trong những việc của chúng ta.”
Tô Lạc Lạc cầm giấy đi photo, nhưng cô rất ít khi dùng đến máy photo, nên lại phải cần một đồng nghiệp nam dạy một lúc, vị đồng nghiệp này vô cùng vui vẻ, cho dù đã dạy cô xong cũng không rời khỏi ngay lập tức.
“Cô là người mới đến Mạc Tiểu Du phải không! Đúng là mỹ nhân mà!” Vị đồng nghiệp nam bắt chuyện với cô như một chuyên gia.
Tô Lạc Lạc mỉm cười, “Tôi vừa đến, xin chỉ giáo thêm ạ.”
“Yên tâm đi! Tôi thích chăm sóc người mới nhất đó, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.” Nói xong, còn không quên nhìn thêm vài giây cái gương mặt xinh đẹp của cô.
Tô Lạc Lạc sau khi photo thì mang đến bàn làm việc của cô gái đó, vừa về chỗ ngồi thì Phương Phương ghé người sang hỏi, “Này! Tiểu Du, cô làm thế nào ứng tuyển vào đây thế, hình như gần đây công ty chúng ta không có đăng tin tuyển người mà! Chỉ tuyển người nội bộ thôi.”
Tim Tô Lạc Lạc thắt lại, vội cười nói, “Có tuyển mà! Tôi là được tuyển từ bên thị trường nhân tài đó.”
“Thế à! Vậy có lẽ tôi nghe lầm rồi chăng.”
“Cô nghe lần cái gì?”
“Vừa rồi ở phòng trà nước, tôi nghe người ta nói cô là do có quen biết nên mới vào được.”
“Không phải… sao có thể chứ… tôi theo trình tự ứng tuyển bình thường để vào mà.” Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng, cô không muốn vừa mới đi làm là gây ra chuyện thị phi này, nên biết rằng nếu vào bằng con đường quan hệ thì sẽ bị những nhân viên khác xem thường.
Tô Lạc Lạc theo chân Phương Phương vào một căn phòng hồ sơ, dạy cô cách lưu trữ hồ sơ, Tô Lạc Lạc cũng nghe học rất nghiêm túc.
Cô đang cầm sổ ghi chép ghi chú lại, bất ngờ có một người đồng nghiệp đi vào, “Mạc Tiểu Du, có người tìm cô.”
“Hả? Tìm tôi sao?”
“Đúng vậy! Gọi vào đường dây nội bộ của tôi rồi, mau qua đây nghe đi.”
Tô Lạc Lạc vội theo anh ta đi ra, đi đến trước bàn làm việc của anh ta, đưa tay với lấy điện thoại, “A lô, xin chào ạ.”
“Sao cô không mang điện thoại theo bên người?” Ở đầu dây bên kia, giọng Long Dạ Tước trầm thấp không vui.
Tô Lạc Lạc tức khắc đơ ra vài giây, có chút căng thẳng nói, “Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì thế?”
“Mười phút sau đến bãi đậu xe.”
“Tôi…tôi có thể tan ca sớm sao?”
“Có thể.” Đầu dây bên kia buông ra một lời, cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng nhìn xung quanh, lúc này, vị đồng nghiệp nam kia nhìn cô có chút tò mò, “Bạn trai cô à?”
“Ơ…không phải.” Tô Lạc Lạc vội đính chính, cô đến bên Phương Phương nói, “Có lẽ tôi phải về trước.”
“Chúng ta năm giờ rưỡi mới tan ca đó!”
Tô Lạc Lạc nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi rồi, phải đi đón bọn trẻ rồi, cô cầm túi lên, nói với Phương Phương, “Sáng mai tôi sẽ đi làm sớm, tạm biệt nhé.” Phương Phương kinh ngạc nhìn bóng dáng cô rời khỏi, cô ấy như thế thì không làm được vài hôm là sẽ bị đuổi thôi. Xem thêm...