Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 173: Chương 173




21173.

Long Dạ Tước ngồi trong xe thể thao của anh, nhìn cô gái đi ra từ thang máy giống như ăn trộm lo lắng vậy, sau đó, trái phải nhìn quanh bốn lần, mới vội chạy đến ghế phụ ngồi vào, vừa mới ngồi xuống, Tô Lạc Lạc cái tay nhỏ vỗ vào lòng ngực, Sợ chết tôi mất, lỡ như để người khác nhìn thấy tôi ngồi lên xe của anh, vậy thì thảm rồi.”

Nhưng mà câu nói này vào đến tai anh lại biến thành một ý nghĩa khác nữa, lông mày anh không vui nhíu chặt, Sao rồi? Ngồi xe của tôi, còn làm cô mất mặt à?

Tô Lạc Lạc có chút cạn lời mà nhìn anh ta, Không phải! Ý của tôi là, tôi không muốn người ta thấy tôi nhờ mối quan hệ với anh mà vào làm.

Long Dạ Tước bất giác có chút tức cười mà nhìn trừng cô, Không lẽ không phải sao?

Tô Lạc Lạc lập tức á khẩu không nói nên lời mà nhìn anh ta, vẫn là có chút không cam tâm mà phản bác, Tôi là nhờ mối quan hệ của trợ lý Tống.

Long Dạ Tước cười bất lực, Được rồi!

Tô Lạc Lạc nhìn anh rõ ràng đang trêu đùa bản thân, khuôn mặt cô từ từ đỏ lên, nói cho cùng, vẫn không phải nhờ quan hệ của anh ta sao? Cô nghiến răng nói, Sau này tôi đều có thể giờ này tan ca không?

Uhm! Tôi sẽ kêu Tống Nhã nói với cấp trên của cô một tiếng.

Ờ!

Long Dạ Tước không tiện ra mặt, vì anh cũng không muốn Tô Lạc Lạc được đặc cách đối đãi trong công việc, nha đầu này rất cứng đầu, để cô bị mài giũa ở trong văn phòng cũng là việc rất cần thiết.

Đến trường học, hai đứa trẻ đã đợi bọn họ sẵn rồi, hôm nay hai đứa trẻ bắt đầu làm bài tập rồi, tuy là các bé mới có bốn tuổi, nhưng mà, viết chữ tính toán bắt đầu được dạy rồi.

Mami, con và anh hai có bài tập rồi! Tiểu Hinh từ trong cặp lấy ra tập bài tập còn mới huơ qua huơ lại.

Được! Vậy tối nay các con về nhà phải bắt đầu làm bài tập rồi nhé, mami sẽ kiểm tra cho các con.

Dạ!

Đề mục quá đơn giản rồi.Tô Tiểu Sâm ở bên cạnh oán thán một tiếng.

Tô Lạc Lạc có chút cạn lời nhìn con trai, còn có học sinh chê bai đề mục của thầy cô quá đơn giản nữa sao?

Về đến biệt thự, Tô Lạc Lạc phát hiện chị Trương lại về nhà để nấu cơm rồi, lần này cô không cần phải làm công việc nhà nữa rồi, hai đứa trẻ ngồi trên cái ghế nhỏ trong đại sảnh, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập, Long Dạ Tước ngồi kế bên bọn chúng, xem hai đứa trẻ làm bài tập.

Lần này bọn chúng làm đề tính toán, chỉ là phép cộng trừ từ số mười trở xuống rất đơn giản, Tô Tiểu Hinh gặp khó khăn ở ngay bài đầu tiên rồi, cô bé nhìn chằm chằm bài toán, biểu cảm rất phong phú, đại khái cũng là do trên lớp không chuyên tâm nghe giảng đây mà!

Cô bé nhìn sang anh hai kế bên làm một đề xong lại một đề, cô bé bất giác nghiêng đầu qua, muốn nhìn của anh hai mình.

Long Dạ Tước trong lòng thấy buồn cười, nhưng mà, trên mặt vẫn là thấu lên sự nghiêm túc mà nói với con gái, Tiểu Hinh, bài tập của bản thân thì bản thân phải tự mình hoàn thành, còn nếu không biết, ba có thể dạy con.

Ba à, con mắc tiểu.Tô Tiểu Hinh bắt đầu ma lanh lên, có chút tội nghiệp mà nhìn ba.

Long Dạ Tước gật đầu, Đi nhà vệ sinh đi!

Dạ! Tô Tiểu Hinh lập tức nhảy tưng tưng mà đi đến hướng nhà vệ sinh.

Tô Tiểu Hinh về đến đại sảnh, nhìn thấy anh hai đã viết xong rồi, ba đang kiểm tra bài tập cho anh hai! Khuôn mặt của cô bé có chút hoảng loạn, nhanh chóng ngồi xuống ghế, nhưng cô bé một đề cũng chưa làm xong!

Anh hai, anh làm xong rồi à?

Uhm! Tiểu Hinh em cố lên nhé! Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không hề phát hiện khó khăn của em gái, cái đề mục này đối với cậu mà nói, đích thực rất đơn giản.

Tô Tiểu Hinh có chút vụng về ngồi trên bàn nhỏ, ngẩng đầu, thì nhìn thấy ánh mắt của ba đang cười mà nhìn cô bé, cô bé lập tức cảm thấy có chút áp lực rồi, cô bé cầm lấy bút chì, nhìn bài cộng trừ phía trên, có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiểu Hinh, đưa ngón tay ra, ba dạy con. Long Dạ Tước nhìn thấu được tâm tư của con gái không làm được bài tập, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tô Tiểu Hinh đưa mười ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra, Long Dạ Tước chỉ vào đề mục mà giải thích đọc cho cô bé, Năm cộng hai bằng mấy, đếm ngón tay của con.

Tô Tiểu Hinh chớp con mắt to, nhìn Long Dạ Tước, ba trong thời khắc này trong mắt của cô bé, rất là uy nghiêm.

Bằng sáu... Tô Tiểu Hinh nhỏ tiếng, trả lời không biết đúng sai, một đôi mắt chớp vội, sợ sẽ bị la mắng.

Không đúng. Long Dạ Tước cười dịu dàng lắc đầu, đưa ra mười ngón tay dài trước mặt cô bé, anh làm động tác dạy cô bé, Năm ngón tay cộng thêm hai ngón thì bằng mấy ngón, con đếm thử?

Tô Tiểu Hinh sau khi đếm xong, lập tức hưng phấn lên, Bằng bảy ngón tay.

Đúng rồi, viết vào đi! Tô Tiểu Hinh cầm lấy bút chì viết một số bảy lớn thiệt lớn.

Sau khi viết xong, vừa cười ngượng, Ba à, con biết chữ to quá.

Vậy thì bôi đi, viết lại một chữ mới đi! Ba tin tưởng con có thể viết tốt.

Dạ! Tô Tiểu Hinh lập tức bôi đi, lại viết nhỏ đi một chút, quả nhiên càng dễ nhìn hơn, có sự dạy dỗ của ba, cô bé tự tin hẳn lên.

Tô Lạc Lạc không có tham gia náo nhiệt, có Long Dạ Tước ở đó, việc học hành của bọn trẻ không thành vấn đề rồi, cô đứng trên lan can lầu hai nhìn xuống con gái ở lầu dưới, con trai đã ra ngoài vườn đá bóng rồi! Tô Tiểu Hinh dưới sự nhẫn nại dạy dỗ của Long Dạ Tước đã hoàn thành bài tập.

Cuối cùng, Tô Tiểu Hinh hoàn thành bài tập rồi, cô bé lập tức vui vẻ mà ôm lấy Long Dạ Tước, hôn một cái lên má của anh, Cám ơn ba.

Đi chơi đi!

Tô Tiểu Hinh nhanh chóng đi chơi, Long Dạ Tước giúp bọn chúng dọn dẹp vở bài tập thân hình cao to theo bọn trẻ đi ra ngoài.

Ở lầu hai, Tô Lạc Lạc nhìn thân hình cao lớn của anh dưới hoàng hôn, trong đầu có một cảm xúc phức tạp dâng lên, cô đi đến ban công lầu hai, nhìn dưới ánh hoàng hôn, cha con ba người đang chơi đá banh.

Dưới hoàng hôn thoáng đãng, có tiếng cười khúc khích của trẻ con, cũng có tiếng cười thấp êm dịu của người đàn ông, rất ấm áp có tình cảm.

Long Dạ Tước thân hình dài cao to, hai đứa nhóc vây lấy anh, không cao bằng chiều dài đôi chân dài của anh, trông vô cùng nhỏ bé, Long Dạ Tước có lúc ôm lấy con gái hôn một cái, lại sờ vào đầu con trai, tình yêu của cha tràn đầy.

Buổi tối ngon miệng bắt đầu rồi, dưới tài nghệ nấu nướng của chị Trương, Tô Lạc Lạc chỉ có thể khâm phục mà thôi, bây giờ, lại có thể thưởng thức được rồi.

Đang ăn, Tô Tiểu Hinh muốn đối tốt hơn với mami, cái tay mũm mĩm của cô bé cầm hai cái đũa đang gắp một con tôm, Mami, mở miệng, con gắp một con tôm cho mami ăn.

Tô Lạc Lạc nghĩ đến con gái hiếu thuận như vậy, vui vẻ mở miệng, đợi nhóc con gắp vào miệng.

Nhưng mà cô bé vẫn chưa giỏi dùng đũa, gắp một hồi, Tô Lạc Lạc không hề bỏ cuộc, vẫn đợi con gái.

Mà chính lúc này, người đàn ông đối diện gắp một miếng đậu phụ ngon lành đầy nước chấm, trực tiếp nhét vào miệng của Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đóng miệng lại, nhưng trong miệng còn ngậm miếng đậu phụ của người đàn ông, cô lập tức che miệng, tức giận mà kêu nhỏ, Tôi không muốn ăn đậu phụ của anh. Mami, mami từ nhỏ đã dạy chúng con là không được lãng phí thức ăn. Tô Tiểu Sâm lập tức tinh ranh nói với mẹ một cách nghiêm túc. Xem thêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.