Đường Vịnh Hi đi vào trong phòng tắm, cô lấy điện thoại trong túi sách ra gọi cho Chung Tử Hồng.
“Hello!.”
Giọng nói trong trẻo của Chung Tử Hồng vang lên từ trong điện thoại.
“Là em, trong vòng 45 phút chị hãy chuẩn bị y phục và đồ dùng hàng ngày của em, cho người mang đến Tần Gia ngay.”
Nói xong Đường Vịnh Hi lập tức cúp máy, 30 phút sau một chiếc xe chở hàng đậu trước cổng biệt thự Tần Gia.
Chung Tử Hồng từ trên chiếc xe BMW bước xuống, dáng người ẻo lả với nét mặt dịu dàng.
Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên dùng ánh mắt thăm dò nhìn thẳng vào ngôi biệt thự đồ sộ trước mặt.
Ánh mắt không thể che giấu được sự kinh ngạc khi cô nhìn thấy sự lộng lẫy của nơi này.
Chung Tử Hồng nghiến răng ken két trong sự phẫn nộ ánh mắt thâm độc nhìn thẳng vào Tần Gia, trong lòng cô thầm nghĩ phải chăng người Tần Gia Uy cưới chính là cô không phải Đường Vịnh Hi.
Chung Tử Hồng vừa hâm mộ vừa đố kỵ với Đường Vịnh Hi, cô biết Tần Gia Uy giàu nhưng không ngờ anh lại giàu đến như vậy.
Nhìn vào khung cảnh và sự phòng thủ trước mắt, gia sản của Tần Gia Uy còn hơn Đường Gia cấp trăm lần.
Càng nghĩ trong lòng Chung Tử Hồng càng thêm ganh tị với Đường Vịnh Hi.
Chung Tử Hồng là một cô gái với dã tâm khó lường, tuy cô được cậu ruột là Đường Chấn Nam yêu thương xem như con gái trong gia đình, nhưng Chung Tử Hồng vẫn chưa thỏa mãn.
Không biết vì sao từ nhỏ đến lớn Chung Tử Hồng đều ghen ghét với Đường Vịnh Hi, cho dù Đường Vịnh Hi có đối xử tốt với cô đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể chạm vào trái tim của cô.
Chung Tử Hồng ghét Đường Vịnh Hi sao lại may mắn đến như vậy, được một người ba hết mực yêu thương và nuông chiều cô.
Trong khi đó ba của Chung Tử Hồng
đã vì người phụ nữ khác mà bỏ mặc mẹ con cô.
Chung Tử Hồng ghét sắc đẹp trầm ngư lạc nhạn của Đường Vịnh Hi, nhưng đó không phải cái mà cô ghét nhất ở Đường Vịnh Hi, vì trong lòng cô luôn tin tưởng sắc đẹp của mình không thua gì với Đường Vịnh Hi.
Cái mà cô ghét nhất ở Đường Vịnh Hi chính là vì sao Đường Vịnh Hi đi đến đâu cũng luôn tỏa sáng và là tâm điểm của tất cả mọi người.
Tuy trong lòng Chung Tử Hồng ghét cay ghét đắng Đường Vịnh Hi nhưng ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra thái độ nịnh nọt ân cần, chờ thời cơ để chiếm hết những gì thuộc về Đường Vịnh Hi.
Trong đó đều cô muốn nhất chính là Tần Gia Uy, từ lần đầu tiên cô gặp mặt Tần Gia Uy tại tiệc sinh nhật của Đường Chấn Nam, Chung Tử Hồng đã tự nói với lòng rằng.
“Tần Gia Uy anh nhất định phải thuộc về cô.”
Chung Tử Hồng vì vậy nên cố gắng nhịn nhục tìm cơ hội từ từ tiếp cận với Tần Gia Uy.
Nếu chỉ nhìn vào dung mạo bề ngoài của Chung Tử Hồng không ai có thể ngờ được một cô gái với khuôn mặt dịu dàng yếu đuối luôn tỏ ra khép nép trước mặt người khác, lại là một người khẩu phật tâm xà lòng dạ độc ác hơn cả rắn hổ mang.
Sau khi thuộc hạ của Tần Gia Uy xác nhận được thân phận của bọn họ, cánh cổng lớn của Tần Gia mới được mở ra.
Xe hàng vừa dừng lại trước cửa biệt thự, hai mươi mấy người giúp việc lập tức bước tới giúp một tay chuyển đồ vào trong.
“Chào bác, cháu là Tử Hồng.
Chị Họ của Vịnh Hi.”
Chung Tử Hồng nhìn Bác Phúc nở một nụ cười rạng rỡ nói.
Cô nhìn một cái là biết ngay ở Tần Gia ngòai Tần Gia Uy và Tần Gia Vỹ ra
Bác Phúc chính là người có quyền nhất, nên cô muốn thiết lập quan hệ tốt với ông để sau này tiện việc tiếp cận với Tần Gia Uy.
Bác Phúc là một người nghiêm túc điềm đạm nói năng thận trọng, khi ông nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Chung Tử Hồng không biết vì sao ông lại không có thiện cảm với cô.
Ông lắc đầu thở dài trong sự tiếc nuối trong lòng thầm nghĩ.
“Là chị em họ, sao hai người lại khác nhau như vậy.”
Chung Tử Hồng luôn dùng nụ cười ngọt ngào và thái độ lễ phép để che giấu tính mưu mộ giảo hoạt của mình, nhưng khi Bác Phúc nhìn vào ánh mắt của Chung Tử Hồng ông có thể nhìn thấy sự thậm độc vô tình mà cô đã dầy công che giấu.
Trong lòng ông thầm nghĩ cô gái này không đơn giản, ông phải đề cao cảnh giác đến cô ta.
Ngược lại với Chung Tử Hồng,
Đường Vịnh Hi thì ít khi cười thái độ cũng lạnh lùng hơn, nhưng ông có thể nhìn thấy sự ngay thẳng chính trực tỏa ra từ trên người cô.
“Xin lỗi Chung tiểu thư, Thiếu gia đã có dặn ngoài Thiếu Phu Nhân ra không ai được phép vào phòng của cậu ấy.
Chung tiểu thư chịu khó ở đây chờ một chút, Thiếu Phu Nhân sẽ xuống ngay.”
Bác Phúc lịch sự nói, ông viện cớ không cho Chung Tử Hồng lên tầng hai.
Chung Tử Hồng nghe ông nói vậy trong lòng không được vui nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười lịch sự ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách chờ Đường Vịnh Hi.
10 phút sau Đường Vịnh Hi với bộ đồ công sở sang trọng từ trên lầu bước xuống, làm cho tất cả mọi người trong biệt thự đều kinh ngạc.
Một Đường Vịnh Hi với nét mặt chín chắn kiêu ngạo, sang trọng cùng với vẻ kiêu sa làm cho mọi người đều ngỡ ngàng trong giây lát, họ không ngờ thiên kim tiểu thư của Đường Gia lại có thể trở thành một nữ cường nhân, không như họ nghĩ là một con chim quý ở trong lầu son gác tía.
Khuôn mặt của Chung Tử Hồng liền trầm xuống bàn tay đang cầm túi sách bất giác siết chặt hơn, ánh mắt hiện lên tia bức xúc, khi cô nhìn thấy tất cả mọi người của Tần Gia đều nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt kính trọng.
Ăn sáng xong Bác Phúc cho tài xế lái xe đưa Đường Vịnh Hi về Đường Thị, còn Chung Tử Hồng thì ở lại thu sếp quần áo và đồ dùng của Đường Vịnh Hi rồi mới rời đi.
Trước khi đi Bác Phúc đã căn dặn tài xế rất kỹ, phải ở bên cạnh bảo vệ cho Đường Vịnh Hi.
Tuy Tần Gia Uy không kêu họ làm như vậy, nhưng ông đã theo bên cạnh anh nhiều năm.
Đường Vịnh Hi là người phụ nữ đầu tiên được Tần Gia Uy quan tâm và để ý đến, ông biết chính bản thân của Tần Gia Uy cũng không biết về điều đó.