Quản lý dẫn Thẩm Dật Thần tới một căn phòng tao nhã rộng rãi, bên trong trừ một cái bàn ăn có thể chứa 20 người còn có ghế sa lon nhập khẩu màu rám rắng thoải mái, phía trước ghế sa lon là một cái khay trà được lau sáng bóng, phía trên bày ít đồ ăn vặt, nước trà và khăn giấy. Đối diện ghế sa lon là một cái TV LCD 100 inches đính vào tường.
Hồ Cẩn Huyên đến trước cánh cửa sổ to lớn sát đất, kéo màn cửa sổ ra liền lập tức có thể nhìn thấy cảnh đẹp vườn hoa cách đó không xa, thật là sự hưởng thụ cho thị giác, không ngờ chỗ này tốt như vậy, Hồ Cẩn Huyên tham lam nhìn cảnh sắc bên ngoài.
"Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi ngài muốn ăn món gì? Muốn gọi đầu bếp Jackie tới đây không?" Quản lý cung kính hỏi người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon màu rám nóng, lại nói… Tổng giám đốc Thẩm này không phải tự mở một ‘khách sạn Á Toa’ nổi tiếng nhất sao? Sao đột nhiên tới nhà hàng nhỏ của họ ăn cơm? Hơn nữa còn cùng một mỹ nữ tuyệt sắc.
Mặc dù nơi này coi như rộng rãi, nhưng so với 'khách sạn Á Toa' của Tổng giám đốc Thẩm quả thật chính là gặp sư phụ, không cách nào so sánh.
Nhưng những điều này đều không phải điều anh cần quan tâm, Tổng giám đốc Thẩm có thể quang lâm tới nhà hàng của họ quả thật chính là vinh hạnh lớn lao, hi vọng bọn họ có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho ngài ấy.
"Không cần, cứ kêu đầu bếp chỗ này là được." Thẩm Dật Thần lạnh lùng nói, Jackie là một trong những đầu bếp cao cấp của ‘khách sạn Á Toa’ là đầu bếp có đủ thực lực nhất trong khách sạn.
Nếu bây giờ bọn họ đã tới đây, đương nhiên là thưởng thức thức ăn ngon nơi này, nếu như cần ăn món ăn Jackie làm anh có thể dẫn Huyên tới khách sạn của mình mà.
"Vâng, thức ăn thì sao?" Quản lý cung kính hỏi, trong lòng suy nghĩ một lát nhất định gọi đầu bếp lợi hại nhất trong nhà hàng tự mình làm mới được, hi vọng Tổng giám đốc Thẩm ăn thật hài lòng như vậy nhà hàng của họ có thể hợp tác với khách sạn hoặc nhà hàng của Thẩm thị, đến lúc đó nhà hàng của họ sẽ nổi bật ở thành A rồi.
"Thức ăn là cá không tước xòe đuôi, nấm lớn nướng, tiết vịt hầm dây mướp, đậu nành và hoa đông lạnh, thịt nướng kiểu Hàn, canh phù dung phỉ thúy, canh táo đỏ ngân nhĩ, chè khoai lang ngân nhĩ, cuối cùng thêm một bánh ngọt vị chocolate, chỉ những món này thôi." Thẩm Dật Thần nhàn nhạt mở miệng nói, lúc gọi những món ăn này thì trong mắt hơi lộ ra nhu tình.
Những món này đều là nhớ kỹ khi lần trước tới dùng cơm, đối với một người thống lĩnh cả tập đoàn lớn và băng xã hội đen thì trí nhớ hơn người không thể thiếu, ngày đó anh chỉ liếc mắt nhìn thực đơn liền nhớ kỹ tất cả tên đồ ăn trong thực đơn và điểm đặc sắc của từng món, hôm nay anh đặc biệt căn cứ khẩu vị của Huyên mà chọn mấy món ăn hi vọng cô sẽ thích.
"Tốt, Tổng giám đốc Thẩm còn có phân phó gì không?" Quản lý thấp thỏm hỏi.
Thẩm Dật Thần phất phất tay ra hiệu quản lý đi xuống, sau đó nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở trước cửa sổ sát đất, trong mắt đầy dịu dàng, cô tựa hồ rất thích cảnh vật nơi này, từ khi đến đây nụ cười của cô chưa từng mất, mặc dù cô bình thường cũng thích cười nhưng hiện tại nụ cười của cô càng thêm động lòng người, mắt sáng ngời, giống như biết nói, làm anh yêu cực kỳ.
"Vậy chúc Tổng giám đốc Thẩm và tiểu thư chơi tận hứng, món ăn sẽ đưa lên rất nhanh, xin chờ một chút!" Quản lý nhìn thấy tâm tư của người đàn ông này đã không còn trên người anh ta, lập tức cung kính nói, sau đó chuẩn bị lách người.
"Không phải tiểu thư, là phu nhân…Thẩm phu nhân." Thẩm Dật Thần cải chính lại khi quản lý sắp bước ra khỏi phòng, nghe được người khác gọi cô tiểu thư làm anh không thoải mái chút nào, cô là vợ yêu của Thẩm Dật Thần anh, là của một mình Thẩm Dật Thần anh, cũng không phải là tiểu thư độc thân gì.
"Cái gì? Đúng, đúng, chúc Tổng giám đốc Thẩm và phu nhân tổng giám đốc ăn vui vẻ, nếu như không có việc gì, tôi đến phòng bếp an bài ngay." Quản lý sợ hãi nói, cái trán toát ra mồ hôi.
Ai có thể nói cho anh biết, đường đường là người đàn ông độc thân hoàng kim, giàu có - Thẩm Dật Thần đã kết hôn rồi, sao bên ngoài lại không có chút tin tức, mới vừa rồi Tổng giám đốc Thẩm có vẻ rất bất mãn đối với một tiếng ‘tiểu thư’ của anh, làm thế nào? Đắc tội bọn họ như vậy, cũng không biết phu nhân đứng ở bên cạnh cửa sổ có nghe anh gọi hay không? Những ngày an nhàn của anh qua hết rồi.
Thẩm Dật Thần phất phất tay ý bảo quản lý đi ra ngoài, nếu không phải lo lắng người khác gây bất lợi đối với cô, hơn nữa cô cũng không thích xã hội thượng lưu ngợp trong vàng son xa hoa hoa, anh đã sớm công bố với toàn thế giới Hồ Cẩn Huyên cô là vợ yêu của Thẩm Dật Thần anh, đã dán nhãn phụ nữ của anh rồi ai cũng đừng nghĩ được nhìn cô.
Quản lý nhìn thấy Thẩm Dật Thần đưa tay, vội vã rời phòng, trực tiếp chạy đến phòng bếp, giống như phía sau có hỗ dữ đuổi theo anh.
Thẩm Dật Thần đi từ từ đến bên cạnh Hồ Cẩn Huyên, từ phía sau ôm eo thon nhỏ của cô, tựa đầu nhẹ nhàng đặt trên bả vai nhỏ của cô, khống chế sức lực không để cho cô cảm thấy không thoải mái, theo tầm mắt của cô nhìn sang, cảnh vật bên ngoài mặc dù rất đẹp, nhưng trong ánh mắt anh đều là khuôn mặt mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền của cô.
Anh bắt đầu ghen tỵ những cảnh vật này rồi, bởi vì bọn họ đã đoạt đi tầm mắt của cô.
"Trông đẹp thế sao?" Thanh âm mang theo vị chua của Thẩm Dật Thần vang lên, tạm thời kéo đi lực chú ý của Hồ Cẩn Huyên.
"Anh không thấy rất đẹp sao? Không ngờ ở chỗ này có thể nhìn thấy cảnh vật giống như vẽ, em sắp say rồi! người thiết kế này thật thần kỳ." Hồ Cẩn Huyên xoay đầu lại cười nói.
"Có gì đặc biệt hơn người, chưa đẹp bằng tranh của em mà." Thẩm Dật Thần chua chát mở miệng nói, anh không thích cô khen người khác, huống chi anh nói là sự thật, phòng vẽ tranh trong nhà chứa đầy tranh cô vẽ, bất kỳ bức nào cũng đẹp hơn cảnh vật này thật không biết Huyên nhìn thế nào.
"Ha ha ha. . . . . . Nếu như bị người khác biết, nhất định sẽ cười đấy, em chỉ là nhàm chán vẽ ra, chỉ có ở trong mắt của người chồng si tình như anh thì tranh vẽ của em mới là tốt nhất." Hồ Cẩn Huyên cười hì hì nói, trong lòng bởi vì sự khích lệ của anh mà ngọt ngào, những nghệ thuật phải để ý khi vẽ tranh thật quá nhiều, cô chỉ muốn vẽ theo ý thích.
"Anh nói là sự thật, em đó đừng không tin anh, chẳng lẽ ánh mắt của anh kém đi sao? Anh nói tranh vẽ của em đẹp là đẹp, được rồi, đừng đứng ở đây mãi, đi ăn cơm." Thẩm Dật Thần cưng chìu điểm sống mũi nhỏ như bạch ngọc của cô một cái, sau đó ôm cô đến trên ghế sofa ngồi, anh cũng không hy vọng cô tới nơi này rồi liền quên người chồng như anh, vậy anh thật sẽ chua chết mình hơn nữa còn là ghen tỵ với những hoa cỏ kia, nói ra thì mặt mũi để nơi nào.
"Gọi thức ăn chưa?" Hồ Cẩn Huyên ăn quýt Thẩm Dật Thần lột, mơ hồ không rõ hỏi.
"Đã gọi, em đó ăn giống một con mèo, miệng dính đầy." Thẩm Dật Thần cười cưng chìu nói, sau đó cầm khăn giấy lên giúp cô lau miệng.
"Là quýt này quá ngọt, anh cũng thử xem." Hồ Cẩn Huyên bóc một múi thả vào miệng anh chờ anh ăn, nhưng không ngờ người này thật không đứng đắn, cả ngón tay của cô cũng ngậm trong miệng, còn liếm liếm ngón tay của cô, làm cho cô tê tê dại dại.
"Ừ, rất ngọt, ăn thật ngon." Thẩm Dật Thần cười tà nói, mặt còn tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
"Không đứng đắn!" Hồ Cẩn Huyên nói thầm một tiếng sau đó ăn tiếp đồ ăn vặt trên khay trà.