Bữa tối khá dài, trên bàn cơm, ông xã vẫn không ngừng khoe khoang ân ái của vợ chồng, làm không khí lúng túng dị thường. Nhưng cô lại không thể làm gì bởi vì tính tình của anh cô là người rõ nhất, bình thường ở trước mặt người ngoài làm mặt lạnh như người ta thiếu anh mấy chục triệu, nhưng ở trước mặt cô lại có biểu tình phong phú, bá đạo, dịu dàng, ăn vạ, nhưng không có lạnh như băng, có lẽ mặt lạnh chỉ là thói quen của anh, còn biểu hiện trước mặt cô mới là anh thật sự.
"Nghe nói trong nhà Nhiếp tổng giám đốc có một hồ bơi diện tích 500 m2, không biết có thể dẫn tôi và vợ thăm quan một chút." Giọng nói Thẩm Dật Thần là lạ, giờ phút này trong lòng anh hận đến mức nghiến răng, dù biết hồ bơi trong nhà Nhiếp Phong chỉ là cái cớ, nhưng lòng anh vẫn khó chịu, nhìn Nhiếp Phong cả đêm nhìn chằm chằm bảo bối, làm anh có kích động giết người.
Hiện tại tốt nhất đi thăm hồ bơi, bảo bối cũng không còn lý do ở lại đây, bọn họ có thể về nhà sớm một chút.
"Dĩ nhiên có thể, xin mời, bên này!" Nhiếp Phong gật gật đầu, sau đó dẫn bọn họ tới hồ bơi. Xem ra tin đồn không phải là thật, Thẩm Dật Thần rõ ràng không phải không gần nữ sắc, nhìn như rất quan tâm đến Cẩn Huyên. Nếu không tối nay sẽ không đối nghịch với mình, nghĩ tới đây, tim anh vì cô mà vui vẻ lại có một tia chua xót, dù sao ở người bên cạnh cô cũng không phải là anh.
Hồ Cẩn Huyên vừa nghe Thẩm Dật Thần nói, trong lòng vừa im lặng lại gấp gáp. Xem ra cô phải nhanh chóng nghĩ cách tìm hiểu cấu trúc biệt thự của Nhiếp Phong. Nếu không về sau hành động bất lợi, nghe ông xã nói, chắc chắn sau khi xem xong hồ bơi, anh liền bá đạo đưa cô về. Về sau muốn đến nơi này quả thật còn khó hơn lên trời. Phiền não là hiện tại cô chỉ biết căn phòng này và đại sảnh bên ngoài biệt thự, phòng ăn, lầu dưới và địa hình chung quanh có thể lấy lí do thăm quan phong cảnh mà từ từ xem xét, nhưng trên lầu cô không hề quen thuộc, làm sao tìm lý do đi lên?
Phượng Dương không biến sắc nhìn Nhiếp Phong nhàn nhạt mang theo thần sắc mong đợi, Thẩm Dật Thần cơ hồ muốn cắn răng, mà Hồ Cẩn Huyên thần sắc không yên, trong lòng anh buồn bực, tổng giám đốc mình chứa chất mong đợi anh có thể hiểu, bởi vì tổng giám đốc thích nhất bơi lội, cả hồ bơi này là tổng giám đốc tự tay thiết kế, hiện tại nếu gặp được cô gái mình thích, đương nhiên sẽ không kịp chờ đợi chia sẻ thứ mình thích với cô, ngay cả đối phương đã là phu nhân, không nhịn cũng là thường tình.
Nhưng Thẩm Dật Thần tại sao nói đến hồ bơi lại cắn chặt răng, cái hồ bơi này đắc tội với anh sao? Mà Thẩm phu nhân lại một bộ không yên lòng. Biệt thự không đẹp? Cô không thèm ngoảnh lại nhìn là có nguyên nhân khác? Xem ra chuyện càng lúc càng thú vị, Phượng Dương thầm nghĩ. Nhìn anh bị mọi người coi như không khí, sau đó nhắm thẳng về phía trước, hướng tới hồ bơi, anh im lặng không lên tiếng đi theo phía sau, trong miệng treo nụ cười đùa giỡn, chỉ là tất cả mọi người đi trước mặt không thấy thôi.
Hồ bơi hình chữ nhật chừng 500 thước vuông, nước trong suốt tới đáy làm nổi bật hạ nền gạch lam sáng bóng, trên bể còn có hai bức tượng cá heo to lớn, trông rất sống động, nhìn từ xa còn tưởng rằng đang ở trên mặt biển, cạnh bể bơi có ghế nằm nghỉ ngơi, quả nhiên danh bất hư truyền.
"Quả nhiên là rất lớn!" Thẩm Dật Thần nhìn hồ bơi, giọng nói không rõ, thiết kế cũng chỉ được như thế, nếu như là anh thiết kế, tuyệt đối sẽ không thua kém, trong lòng anh không phục thầm nghĩ.
"Chẳng lẽ Tổng giám đốc Thẩm đã nhìn thấy hồ bơi lớn hơn?" Phượng Dương nghe Thẩm Dật Thần nói, ở phía sau tựa tiếu phi tiếu nói, nhìn tình hình này, rõ ràng Thẩm Dật Thần không thích. Chỉ là lần đầu tiên anh nhìn thấy hồ bơi này! Vậy cái vẻ địch ý này từ đâu tới? Quả thật là người đàn ông kỳ quái! Cũng đúng, nếu như một người dễ dàng bị người ta đoán trúng tâm tư, như vậy anh làm sao có thể lãnh đạo nhân viên của Tập đoàn lớn nhất, đối phương chỉ nói hồ bơi lớn, nhưng không nói nó hoàn mỹ. Không thể trách anh cố ý mỉa mai đâm chọc, chỉ có thể trách đối phương là tình địch của ông chủ mình, hơn nữa còn bắt anh ở bên ngoài bị muỗi vây công lâu như vậy, nghĩ đến điều này anh cũng không muốn trưng thần sắc tốt của mình cho Thẩm Dật Thần.
"Trước kia không có, chỉ là sau đó không lâu đã nhìn thấy." Thẩm Dật Thần tự tin nói, còn không quên ôm chặt hông Hồ Cẩn Huyên, tuyên thệ quyền tự chủ của anh. Thẩm Dật Thần từ trước đến giờ không nói chuyện cười, anh nói được làm được, bảo bối anh thích bơi lội, hơn nữa anh không hy vọng lần sau cô lấy danh nghĩa hồ bơi tới tìm Nhiếp Phong, cho nên anh phải lập tức an bài công nhân xây thêm một cái hồ bơi thật lớn trong nhà cho cô.
"Đó? Không biết Tổng giám đốc Thẩm có ý tứ gì? Chẳng lẽ Tổng giám đốc Thẩm có thể trong nháy mắt làm ra một cái hồ bơi hoàn mỹ hơn?" Phượng Dương thấy tổng giám đốc mình chỉ yên lặng nhìn Hồ Cẩn Huyên, anh thật rất muốn la to một câu với vị đại nhân si tình nhà mình, đại ca, cho dù anh liều mạng nhìn chằm chằm người ta, người ta cũng sẽ không là của anh, anh cần gì chứ? Hiện tại mấu chốt là không thể thua tình địch trước mặt. Thấy mình toàn thay anh suy nghĩ, Phượng Dương trong lòng hận đến ngất xỉu, anh không nghĩ tổng giám đốc bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng trong công việc lại có dáng vẻ ngây ngốc trong tình yêu như vậy.
"Ha ha! Thật ngại, Thần chỉ nói đùa, hồ bơi này rất đẹp." Hồ Cẩn Huyên cười nói, tay len lén bóp hông Thẩm Dật Thần, ý bảo anh không nên nói nữa, cô cảm giác mùi thuốc súng càng lúc càng lớn? Hai người đàn ông này là lần đầu tiên chính thức gặp mặt? Cho dù đã gặp trong bữa tiệc lần trước, nhưng không nói câu nào, vậy địch ý giữa bọn họ từ đâu mà đến?
Hồ Cẩn Huyên tự nhiên sẽ không biết, Thẩm Dật Thần thoải mái đem đối phương coi như Nhiếp Phong, tự nhiên sẽ không cấp cho Phượng Dương sắc mặt tốt, mà Phượng Dương bởi vì đối phương là tình địch của ông chủ, cũng không thèm nể mặt anh, đây chính là vấn đề chung của đàn ông.
"Thân ái, anh không nói sai a, ngày đó anh rõ ràng muốn làm một cái hồ bơi lớn nhất, xinh đẹp nhất đưa cho em, em không tin tưởng anh?" Thẩm Dật Thần trong lúc bất chợt uất ức nhìn Hồ Cẩn Huyên, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘thân ái’ này, giọng nói biến chuyển nhanh, quả thực làm người ta xanh lưỡi, vừa rồi vẫn còn tranh cãi với Phương Dương, nháy mắt đã biến thành oán phu.
Hồ Cẩn Huyên im lặng mắt trợn trắng, trợn mắt nhìn trừng Thẩm Dật Thần, cắn chữ rõ ràng nói: "Em dĩ nhiên tin tưởng anh!" .
Nhiếp Phong thấy bộ dáng hai người đưa tình, trong lòng nhất thời không có cảm giác, nhưng trên mặt vẫn im lặng không lên tiếng, có lẽ lẳng lặng nhìn cũng là một loại hạnh phúc.
"Nhiếp tổng giám đốc, xin hỏi phòng rửa tay ở nơi nào?" Hồ Cẩn Huyên mỉm cười hỏi Nhiếp Phong, xem ra cô phải tìm cơ hội giáo dục người đàn ông của mình, nếu không dựa vào sức ghen của anh, không biết còn đến mức nào.
"Ở lầu một có, tôi dẫn cô đi." Nhiếp Phong tích cực nói, dẫn Hồ Cẩn Huyên đi, hoàn toàn không suy tính đến một tên con trai nào đó đang cường đại ghen tức.
"Chờ một chút! Nhiếp tổng giám đốc, tôi còn có mấy vấn đề muốn cùng anh lãnh giáo, về phần nhà vệ sinh, tin tưởng người làm cũng biết ở nơi nào! Bà xã tôi sẽ không để ý là ai dẫn cô đi, bà xã, em nói đi?" Thẩm Dật Thần đột nhiên lên tiếng, anh hiện tại rất muốn hung hăng đánh Nhiếp Phong một cái, để anh ta sáng mắt lên một chút, bảo bối là của anh. Trên mặt anh không biểu hiện ra nhưng bảo bối đến nơi này có lẽ có mục đích gì, cưng chiều cô như mạng anh tuyệt đối không cho phép cô lâm vào nguy hiểm, chỉ có thể phối hợp thật tốt, mặc dù dựa vào tên Nhiếp Phong này đang thích mê thích mệt bảo bối nhưng vẫn không thể bảo đảm Nhiếp Phong sẽ không làm thương tổn bảo bối của anh.
Hơn nữa tên Nhiếp Phong này khiến Thẩm Dật Thần cực kỳ khó chịu, ở trước mặt anh lại dám to gan muốn ở cùng bảo bối, quả thật chính là mộng tưởng, anh sẽ không để anh ta như ý .
"Tôi không sao, tìm người giúp việc cũng được! Hai người tán gẫu đi." Hồ Cẩn Huyên cười nói, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, người này lúc nào mới có thể thành thục chững chạc một chút, không cần lúc nào cũng như cầm thương mang côn với người ở cạnh cô, làm người ta biết rõ anh ghen tức, không sợ người khác chê cười anh như con nít sao. Dù vậy, nếu trên thế giới này còn có một người đàn ông ưu tú khác, cô cũng chỉ thích cái người bá đạo trước mắt, tính trẻ con, dịu dàng, cô thật muốn nói cho anh biết không cần lo lắng cô bị người khác cướp đi, bởi vì tim cô đã trao cho anh rồi, chỉ là nói sao cũng vậy, cô hiểu rõ anh nhất mà.
"Bà Lý!" Nhiếp Phong nghe vậy, có hơi thất vọng kêu một người giúp việc, anh vốn định đưa cô đi, thuận tiện đưa cô tham quan một vòng. Chỉ là chuyện không như mong đợi, bởi vì người đàn ông không gần nữ sắc kia không đơn giản, anh tuyệt đối sẽ không để mặc cho cô và mình ở cùng nhau, đây không phải là hy vọng của chính mình sao? Nhìn thấy cô hạnh phúc là tốt rồi.
"Tiên sinh, ngài tìm tôi?" Một phụ nữ trung niên dáng dấp hòa ái chạy tới, cung kính hỏi, tiên sinh mặc dù bình thường thái độ lạnh lùng một chút, nhưng tâm địa rất tốt, bà cũng thoải mái cung kính anh từ trong lòng.
"Bà dẫn Thẩm phu nhân đi phòng rửa tay." Nhiếp Phong nhàn nhạt phân phó, mặc dù anh rất muốn đưa cô đi.
"Dạ, tiên sinh, Thẩm phu nhân, bên này!" Người làm cung kính nói với Hồ Cẩn Huyên. Nơi này chỉ có một cô gái, không cần đoán cũng biết Thẩm phu nhân tiên sinh nói là ai. Người hầu trong biệt thự biết tiên sinh tỉ mỉ chuẩn bị dạ tiệc mời người khác, trong lòng có chút mong đợi, tất cả mọi người đều nghĩ đến tột cùng tiên sinh muốn mời ai? Lại tốn công tốn sức, thì ra là một đôi vợ chồng. Điều này khiến bà có chút thất vọng, tổng giám đốc cũng không còn nhỏ, đến lúc thành gia, nhưng trong nhà trừ Phượng phụ tá, tiên sinh chưa từng mang qua người khác tới, làm bà có lần hoài nghi tiên sinh có vấn đề về giới tính.
Hồ Cẩn Huyên gật đầu một cái, đi theo người giúp việc đi vào nhà, áo đầm màu trắng bao lấy độ cong mỹ lệ.
Thẩm Dật Thần vẫn si ngốc nhìn bóng lưng đi xa, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần xem xét hồ bơi trước mắt, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, muốn kiến trúc một cái hoàn mỹ hơn cần tốn một phen công phu, nhưng Thẩm Dật Thần anh đã quyết định chuyện cần làm thì nhất định sẽ làm được.
" Tổng giám đốc Thẩm nói có chuyện lãnh giáo, không biết là chuyện gì?" Nhiếp Phong chống lại ánh mắt của Thẩm Dật Thần, lạnh lùng nói.
Hai người đàn ông xuất sắc nhìn nhau, bắn ra ánh mắt sắc bén, không ai chịu thối lui, không khí chung quanh nháy mắt trở nên đè nén.
Phượng Dương thấy tình hình này, trong lòng thầm nghĩ, đây mới là Tổng giám đốc đại nhân, thần sắc lạnh lùng, hơi thở lạnh như băng, khí thế hung ác với kẻ địch, Tổng giám đốc đại nhân chẳng lẽ muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Thẩm phu nhân, nên mới một mực thối lui?
"Ta nghe nói Phủ Thị Chính đang chuẩn bị quy hoạch lại khu phía nam, không biết Nhiếp tổng giám đốc ý kiến gì về chuyện này?" Thẩm Dật Thần quỷ dị nói, thật ra đối với cách làm của chính phủ, anh không để ý, chuyện thường thường xảy ra như vậy, chính phủ căn bản không uy hiếp được ích lợi của anh.
Nhưng mà đối với Nhiếp Phong trước mắt cũng không nhất định, nghe nói anh ta gần đây hay đến khu đất phía nam, chuẩn bị xây biệt thự. Nếu chính phủ quả thật làm như thế như vậy Nhiếp Phong có thể nói là tổn thất nghiêm trọng. Thẩm Dật Thần có chút hả hê tưởng nói, anh vốn không muốn trông nom việc nhà người ta nhưng ai kêu tiểu tử Nhiếp Phong này lúc nào cũng nhớ kỹ bảo bối, như vậy thì nói chuyện này, để anh ta phiền não một chút, như vậy tiểu tử này sẽ không có thời gian quấy rầy vợ chồng họ thân mật.
"Chính phủ muốn dùng mảnh đất kia?" Phượng Dương kêu lên một tiếng, anh giờ phút này không trấn định được, công ty họ đầu tư vào đó nhiều nhất, nếu chính phủ cưỡng chế muốn mảnh đất kia, công ty sẽ gặp phải khủng hoảng tài chính nghiêm trọng.
" Tổng giám đốc Thẩm cho là nên như thế nào?" Nhiếp Phong lạnh lùng nói, sắc mặt anh bình thản đối với Thẩm Dật Thần, làm người ta không đoán ra trong lòng anh suy nghĩ gì, nội tâm có phải cũng bình thản như vậy.
Không thể không nói Nhiếp Phong thật sự có đại khí lãnh đạo, lâm nguy không hãi sợ, lúc này vẫn có thể giữ tỉnh táo, Thẩm Dật Thần có một tia bội phục, chỉ cần nhìn xem anh ta có thuận lợi giải quyết, mình ở một bên xem là được rồi.
"Nhiếp tổng giám đốc không phải đã nắm chắc rồi sao? Sao lại cần Thẩm mỗ đây?" Thẩm Dật Thần lạnh như băng nói, sau đó chuyển mắt qua hồ bơi trước mắt, im lặng không lên tiếng.
Nhiếp Phong trong mắt lóe lên tán thưởng, Thẩm Dật Thần này giống như không có chuyện gì có thể qua mắt anh, luôn có thể tùy ý nhìn thấu người khác, trong lòng anh có biện pháp ứng đối, chỉ là có thể thực hành hay không, thử một lần cũng không sao.
Không khí bên này vẫn quỷ dị như vậy, hai người đàn ông thỉnh thoảng nói mấy câu, mặc dù đều là hỏa dược, nhưng cũng có tán thưởng, nếu như hai người đàn ông này không phải đồng thời thích một người, có lẽ sẽ trở thành huynh đệ vào sinh ra tử. Phượng Dương nghe hai người nói như rơi vào sương mù, trong lòng dị thường nóng nảy, lúc này, thế nào tổng giám đốc còn một bộ vô sự, thật chẳng lẽ theo như Tổng giám đốc Thẩm nói, tổng giám đốc anh đã có biện pháp ứng đối?
Mà giờ khắc này, Hồ Cẩn Huyên bên kia theo người giúp việc tới phòng rửa tay lầu một.
"Thẩm phu nhân, đây chính là phòng rửa tay, xin mời!" Người giúp cung kính chỉ vào cửa, dọc đường bà càng thích cô gái tuyệt sắc trước mặt này. Một cô gái tuyệt mỹ ưu nhã như vậy, một chút tính khí cũng không có, mới bắt đầu bà còn lo lắng đối phương khó dây dưa, quơ tay múa chân với mình, cái gì cũng nhìn không thuận. Không nghĩ tới đối phương chỉ bảo trì mỉm cười, nhìn thấy bài trí trong biệt thự cũng sẽ dịu dàng nghi vấn, hoàn toàn không như mấy phu nhân hoặc thiên kim tiểu thư được nuông chiều, bà Lý trong lòng tiếc nuối tại sao cô không phải là nữ chủ nhân của mình, không ngừng thở dài.
D áng dấp Thẩm tiên sinh so với tiên sinh nhà mình không hề kém, có thể nói càng sâu một bậc, hai người tuyệt sắc vô cùng xứng đôi, chỉ là bằng kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, tiên sinh nhà mình hình như không hề có ý nghĩ như vậy.
"Cám ơn! Nếu như có chuyện bà cứ đi làm đi!" Hồ Cẩn Huyên cười nói, bị người khác nhìn chằm chằm mình vào phòng rửa tay như vậy, trong lòng cô nói thế nào cũng không quá thoải mái, huống chi đối phương có thể còn có chuyện khác phải làm.
"Tốt lắm, chút nữa Thẩm phu nhân cứ theo đường cũ trở về." Người giúp việc cung kính nói, sau đó đi tới phòng bếp, trong đó còn có rất nhiều công việc phải làm, nếu không bà cũng ở đây chờ Thẩm phu nhân.
Hồ Cẩn Huyên nhìn người giúp việc đi xa, mới chậm rãi đi tới phòng rửa tay. Bồn cầu sắp đặt sạch sẽ thoải mái, còn có bồn rửa tay, phía trên để nước rửa tay Clairol, gương sáng bóng, Hồ Cẩn Huyên đặt ở túi xách nhỏ trên bồn rửa tay, sau đó sửa sang lại dung nhan, hồi lâu sau, cô xác định toàn bộ đã thỏa đáng, mới chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi, nhắn cho Thẩm Dật Thần, để anh không làm chuyện gì quá đáng, nếu không về nhà, liền phạt ngủ thư phòng một tuần.
Nhân được tin nhắn trở lại, Hồ Cẩn Huyên khẽ mỉm cười, không cần suy nghĩ nhiều, cô cũng có thể tưởng tượng bộ dáng bây giờ của anh. Thật là một người làm cho người ta vừa yêu lại không thể làm gì, cô khẽ mỉm cười, sau đó cầm túi đi ra. Hôm nay phải đạt được mục đích, cô không hy vọng ông xã quấy rầy kế hoạch của mình, cho nên cô mới mượn việc đi toilet trong nháy mắt cảnh cáo anh