Sau khi Hồ Cẩn Huyên đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong đại sảnh an tĩnh sáng ngời có thể nghe tiếng tim mình đập, cô chậm rãi quan sát đại sảnh trước mắt, sàn nhà lót gạch men sứ hiệu Smick CIMIC được lau đến sáng ngời, giữa đại sảnh đặt ghế sa lon mềm mại kiểu Italy, trước ghế sa lon để khay trà bằng thủy tinh, phía trên có một bộ công cụ pha trà hàng hiệu, có thể nhìn ra được chủ nhân yêu thích uống trà.
Đèn treo thủ công bằng thủy tinh chiếu cả đại sảnh sáng rỡ, làm cho người ta cảm thấy hoa lệ, cao quý, ở trong đại sảnh còn đặt hai bình hoa lên,nhìn hoa văn khắc ở trên liền biết là vật trân quý, trong bình hoa cắm hoa bách hợp màu trắng một cách nghệ thuật, nghiêm túc ngửi, tựa hồ cảm thấy mùi thơm mát truyền cả phòng.
Trên tường đối diện ghế sa lon có một cái TV LCD 100 inches, mà bên phải ghế sa lon chính là cầu thang xoắn ốc mạ vàng, cực kỳ ung dung hoa quý, nhìn thiết kế của căn phòng, Hồ Cẩn Huyên cũng không khỏi tán thành tế bào nghệ thuật của Nhiếp Phong, không phải một người hưởng hết xa hoa lại không biết gì cả.
Nhìn cầu thang dài như không có điểm cuối này, trong lòng Hồ Cẩn Huyên xông lên kích động, cô biết tâm tình của mình lúc này. Mỗi lần phải hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất, cô đều sẽ có tâm tình như vậy, cô nghiêm túc nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có một người, mà người ở trong bóng tối tất nhiên là ám vệ của Nhiếp Phong, Nhiếp Phong ở đâu, bọn họ dĩ nhiên là ở đó, cho nên lần này là cơ hội tốt nhất.
Hồ Cẩn Huyên khẽ giật giật chân, trong khoảnh khắc chuẩn bị đi lên lầu, trong lòng nhất thời cực kỳ ảo não, trong bóng tối vẫn có người âm thầm dõi theo bóng dáng của cô, cô đáng chết thiếu chút nữa đã quên mất, chỉ trách năng lực ẩn núp của họ càng lúc càng cao minh, khiến cô cũng khó phân biệt sự hiện hữu của họ, nếu như không nhờ mùi hương không thuộc về cái đại sảnh này và cô, cô cũng sẽ không đột nhiên nhớ tới. Thiếu chút nữa lỡ mất chuyện lớn, bây giờ còn chưa thể xác định đi theo cô là người của cô, cô căn bản không dám mạo hiểm chút nào.
Xem ra lần sau phải tìm thủ lĩnh điều tra xem là ai an bài người theo dõi cô, một ngày chưa điều tra rõ ràng, đám người kia ở bên cạnh cô vẫn còn rất mạo hiểm, Hồ Cẩn Huyên ảo não nghĩ nói, sau đó lần nữa đi tới nhà vệ sinh, nhà vệ sinh họ cũng sẽ không biến thái tiến vào chứ? Hồ Cẩn Huyên nghĩ như vậy, nếu như cô không nhớ lầm bố cục của nhà vệ sinh lúc nãy, thì cô chắc chắn có cách lên lầu.
Đi vào nhà vệ sinh, mắt Hồ Cẩn Huyên sáng lên, hơi nhếch khóe miệng, quả nhiên đúng như ý nghĩ, nhà vệ sinh cỡ lớn có một cái cửa sổ thông gió nhỏ, bằng cơ thể nhỏ nhắn của cô mở cửa sổ thông gió đó ra leo lên nhất định không có vấn đề, chỉ cần khóa trái cửa nhà vệ sinh.
Hồ Cẩn Huyên từ từ tĩnh tâm, cảm thụ dao động chung quanh, quả nhiên không cảm nhận được hơi thở của người kia nữa, cô hơi yên tâm, sau đó vén áo đầm trắng dài lên đến bắp chân, cột chặt vào bắp chân, không để cái váy này trở thành gánh nặng của cô.
Cô đè nén tâm tình kích động, lấy ra một món y hệt sợi tơ bạc trong túi xách tay nhỏ quấn quanh cổ tay, tay dùng sức, tơ bạc trong nháy mắt quấn lên cửa sổ nhỏ, cô cởi giày cao gót trên chân ném xuống đất, sau đó chân dùng sức, trong nháy mắt bò lên cửa sổ thông gió nhỏ trong phòng vệ sinh như con thằn lằn.
Một bước, hai bước. . . . . .
Gần!
Gần!
Hồ Cẩn Huyên nhìn cửa sổ chậm rãi tới gần, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc sắp đến gần cửa sổ, cô dùng sức nắm lấy cửa sổ thông gió, nhanh chóng thu hồi tơ bạc trong tay, sau đó thò đầu ra bên cửa sổ, ánh mắt tuyệt mỹ sắc bén quét qua địa hình chung quanh, đầu óc chớp động thật nhanh, tính toán xem từ cửa sổ này leo đến cửa sổ một căn phòng ở lầu hai thì nguy hiểm cỡ nào.
Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, Hồ Cẩn Huyên giống như một con mèo, rất lưu loát leo ra cửa sổ thông gió nho nhỏ, sau đó vung tơ bạc trong tay về phía một cánh cửa sổ ở lầu hai, tơ bạc rất thuận lợi cố định trên cửa sổ ở lầu hai, cô thử độ vững chắc của tơ bạc một chút, xác định an toàn rồi, nhanh chóng theo tơ bạc bò về phía cửa sổ ở lầu hai, vào lúc này lỗ tai nhạy bén của cô nghe được tiếng động từ nhân viên bảo vệ an toàn của biệt thự đang đi về phía cô, trong lòng cô nhất thời cả kinh, sợ hãi bị người phát hiện, nên cô tăng nhanh tốc độ leo.
Nhanh!
Nhanh!
Còn có một chút!
Cuối cùng đã tới, Hồ Cẩn Huyên lưu loát lật người, nhanh chóng từ cửa sổ chui vào căn phòng, sau đó thu lại tơ bạc, cúi lưng xuống từ từ đưa mắt vào trong cửa sổ thủy tinh, mượn rèm cửa sổ che chở nhìn xuống dưới, thấy một nhân viên bảo vệ cầm đèn pin đi qua vách tường cô vừa bò lên, sau đó từ từ biến mất ở ban đêm.
Hồ Cẩn Huyên hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm than nguy hiểm thật, thu hồi tất cả suy nghĩ, cô nhanh chóng đi vào từng căn phòng, dựa vào trí nhớ siêu cường để nhớ hết bố cục bên trong, cứ lặp lại như thế, căn phòng ở lầu hai sắp bị xem hết rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con chip, cô không khỏi hơi nóng nảy.
Cô đã ra ngoài một thời gian rất dài rồi, nếu như bây giờ không trở về, bọn họ sẽ mau chóng phát hiện nhưng bây giờ cô còn chưa lục đến phòng sách và phòng của Nhiếp Phong, làm sao có thể tìm được con chip, bố cục ở lầu hai này phức tạp thế, thì lầu ba càng phức tạp hơn, Hồ Cẩn Huyên cô luôn không làm chuyện không nắm chắc.
Hồ Cẩn Huyên không có suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy về phía lầu ba, bây giờ dễ dàng hơn từ lầu một lên lầu hai lúc nãy nhiều. Cô nhanh chóng chui vào phòng như con mèo, bên trong cơ hồ đều là màu đen thống nhất, ga giường, rèm cửa sổ, chăn đều là màu đen, trừ thảm lông màu xám tro ra, căn phòng này làm cho người ta liên tưởng đến bóng tối, nhưng bây giờ căn phòng này lại làm cô thấy ấm áp, không biết là do nhiệt độ ở đây, hay là do thảm lông.
Khi ngửi thấy được hơi thở của phái nam trong phoòng, cô hơi sững sờ, lúc này mới lập tức phản ứng kịp, thì ra đây là phòng của Nhiếp Phong, tất cả bố trí đều là màu đen thống nhất, rất giống tính tình của anh,
Hồ Cẩn Huyên đi chân không trên thảm lông, mắt sắc bén quét qua tất cả địa phương trong phòng, không buông tha chút dấu vết nào, con chip nho nhỏ, con chip quan trọng, theo tính tình của Nhiếp Phong, anh giấu ở đâu chứ?
Phòng này là chỗ ngủ bình thường, mà chỗ làm việc thì bình thường đều là phòng sách, vậy phòng sách của Nhiếp Phong ở đâu? Hồ Cẩn Huyên tựa hồ đã nghĩ tới điều gì, cô nhanh chóng trượt khỏi phòng, ngay sau đó đi tới một căn phòng khác.
Cô đoán quả nhiên không có sai, loại đàn ông lạnh lùng này luôn thích đặt phòng ngủ và phòng sách cùng một tầng lầu, hơn nữa bình thường còn không cho ai đến gần, cho nên lầu ba này chỉ có hai căn phòng, bình thường nên rất ít người có thể đi lên, bởi vì anh ta đang giấu con chip quan trọng, cho nên căn bản không thể để đồ quan trọng lộ ra cho người khác biết.
Mắt Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng quét qua vị trí phòng sách, vừa ghi nhớ bố cục ở đây, vừa đoán xem Nhiếp Phong giấu con chip ở đâu? Trên bàn làm việc lớn có một cái latop, còn chất đống rất nhiều sách và tài liệu, bàn đọc sách bên tay phải có một tủ sách nho nhỏ, phía trên bày đầy sách, hiện tại cô không nhàn hạ thoải mái xem là sách gì, mà bên tay trái thì có một cái tủ nhỏ, không biết để thứ gì, đối diện bàn đọc sách còn có một bộ sa lon mềm mại.
Hồ Cẩn Huyên quan sát bố cục chung quanh, nhìn thấy không có máy thu hình, mới thả lỏng bắt đầu tìm kiếm thứ cô muốn tìm, thời gian trôi qua từng chút, cô đột nhiên hơi nóng vội, bởi vì cô ra ngoài nói ít cũng hơn 20 phút rồi, cô không tìm được con chip, nhưng bọn họ ở hồ bơi chắc cũng sắp tìm tới.
Hồ Cẩn Huyên thất bại khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó xoay người muốn rời khỏi đây, không có tìm được thì thôi, biết địa hình nơi này cũng tốt, tối thiểu về sau len lén tiến vào, sẽ giảm bớt nguy hiểm.
Sau khi Hồ Cẩn Huyên đi mấy bước, đột nhiên vang lên tiếng gì, cô dừng lại, ngay sau đó nghi ngờ quay đầu lại đi tới cái tủ nhỏ mình thấy lúc vừa vào phòng sách, cô quên mất vừa rồi đã tìm khắp nơi, nhưng lại chưa tìm mặt trong tủ này, cô thật sự càng ngày càng sơ ý rồi, tủ nhỏ không phải nơi bình thường người ta giấu tiền riêng sao? Sao cô lại không nghĩ tới, cô ảo não vỗ vỗ đầu của mình, sau đó đi tới bên cạnh tủ nhỏ ngồi xổm xuống, mắt ngắm tới ngắm lui cũng không có biết chỗ mở cửa tủ nằm ở đâu.
Chẳng lẽ trực tiếp sử dụng tay cạy ra? Hay là cửa được trang bị cơ quan? Xem ra con chip rất có thể được giấu ở đây, Hồ Cẩn Huyên đột nhiên trở nên rất kích động, có thể không kích động sao? Sắp thành công rồi, cô vươn tay dùng sức muốn đẩy cửa ra, nhưng vô luận dùng sức cỡ nào cũng không mở ra được, chẳng lẽ nơi này có cơ quan mở hộc tủ này ra, cô lục lọi xung quanh tủ.
Hồi lâu sau, đột nhiên 'cạch' một tiếc, trên cửa tủ nhỏ đột nhiên hiện ra một dãy số, cô nhớ lúc nãy tay nhấn phải chỗ nào đó, chẳng lẽ đây là khóa mật mã? Hồ Cẩn Huyên nhìn dãy số trước mắt không dám tùy tiện xuống tay, cô lo lắng khóa này có chỗ báo động, nếu cô bấm sai mật mã, không chừng máy báo động sẽ vang lên.
Xem ra phá giải mật mã an toàn hơn, Hồ Cẩn Huyên nghĩ như vậy, sau đó nhanh chóng lấy một cái laptop nhỏ ra từ trên người, chớ xem thường cái laptop này, đây chính là sản phẩm kỹ thuật cao mới nhất, đối với người bình thường mà nói thì chỉ để lên mạng, tìm một số tài liệu đơn giản, nhưng mà đối với với nhân viên giỏi về vận dụng máy vi tính công nghệ cao, đây chính là hàng tốt, nó có thể thông qua trình tự tiến hành phá giải bất kỳ mật mã nào, chỉ cần kỹ thuật máy vi tính của mình tốt, hơn nữa trong đây còn có mạng lưới tình báo mới nhất của Hồ Cẩn Huyên, những thứ bên trong không có chỗ nào bất lợi cho việc cô hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần thi hành nhiệm vụ cô đều mang theo, may nhờ lần này cũng bỏ nó vào trong túi xách nhỏ, nếu không không biết khi nào cô mới giải mật mã này được.
Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng đưa dãy số trên tủ nhỏ vào trong laptop nhỏ rồi kết nối, sau đó nhanh chóng tiến hành phá giải mật mã, trong phòng sách lớn trừ thanh âm bấm máy lạch cạch của Hồ Cẩn Huyên ra, thì an tĩnh có thể nghe tiếng tim đập, động tác của cô càng lúc càng nhanh, mắt không ngừng bồi hồi giữa laptop và tủ nhỏ, trong laptop không ngừng hiện lên một đống số, các chữ cái cũng không ngừng nhúc nhích, thời gian cứ thế trôi qua.
Ước chừng ba phút sau, trên gương mặt tuyệt mỹ của Hồ Cẩn Huyên rốt cuộc lộ ra nụ cười thỏa mãn, đè xuống nút cuối cùng, một mật mã sáu con số nhất thời xuất hiện trên màn hình laptop, cô lập tức không chút do dự nhập mật mã trên laptop vào tủ nhỏ, ‘cạch’ một tiếng, cửa tủ rốt cuộc mở ra, Hồ Cẩn Huyên cất laptop nhỏ trong tay, sau đó bắt đầu tra xét bên trong.
Tài liệu ký hợp đồng của công ty, sổ hộ khẩu, sổ tiết kiệm ngân hàng, còn có một miếng ngọc xanh lá, hình như là bảo vật gia truyền, Hồ Cẩn Huyên căn bản không cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, dù sao là một phu nhân giàu có, đồ cô có không thể kém hơn mấy thứ này, cô lại chăm chú nhìn vào trong tủ.
Một cái hộp bằng gỗ đàn mộc hấp dẫn lực chú ý của cô, cô không kiềm hãm được cầm cái hộp khéo léo đó lên, nhẹ nhàng mở nó ra, trước mắt đột nhiên tỏa sáng chói mắt, Hồ Cẩn Huyên từ từ nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng mở ra, một con chip đang nằm trong hộp, nhìn đến đây, Hồ Cẩn Huyên sửng sốt, trong lòng thầm than đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức, cô cầm con chip trong tay, đặt cái hộp về lại ngăn kéo nhỏ, muốn đóng cửa rời đi.
Nhưng tay của cô thiếu thận trọng đụng phải đống tài liệu, mấy tấm hình đột nhiên rớt ra khỏi đống tài liệu, Hồ Cẩn Huyên nhặt hình rơi trên mặt đất lên muốn trả về, nhưng mắt không cẩn thận liếc lên hình thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
Này. . . . Người trong hình không phải cô sao? Tại sao chỗ Nhiếp Phong có nhiều hình của cô thế, quan trọng nhất không phải điều này, mà là những hình này rất rõ ràng là bị người khác chụp lén, có hình cô đi dạo phố, hình băng qua đường, còn có hình cô len lén chạy đi mua hoa, dáng vẻ cầm hoa tươi cười ngọt ngào, hay lúc đi ngang qua vườn hoa thì cười hì hì nhìn hai mẹ con chơi đùa cách đó không xa, các dáng vẻ của cô đều có, hơn nữa còn là mới chụp.
Hồ Cẩn Huyên đột nhiên nổi da gà khắp người, cô rõ ràng bị người ta theo dõi rồi, còn chụp hình nữa, cô lại không biết gì cả, chẳng lẽ là lén chạy ra ngoài, nên trong lòng kích động không có cẩn thận? Quá không nên, nếu như người khác muốn giết cô, cô đã sớm chết rồi.
Cô nhìn tất cả hình, trong tay cô có ít nhất mười tấm, trời ạ! Sao Nhiếp Phong muốn chụp hình cô? Giờ phút này Hồ Cẩn Huyên rất nghi ngờ, cô không biến sắc trả hình về, trong lúc vô tình nhìn thấy phía sau hình có chữ, cô mở ra xem,
Tấm thứ nhất viết hai chữ Cẩn Huyên;
Tấm thứ hai, Cẩn tú khuynh thành mạo, Huyên lệ nhạ nhân tiều; (diện mạo đẹp khuynh thành, mỹ lệ chọc người nhìn)
Tấm thứ ba, Cẩn giác đại nhan đa nhất sắc. Huyên như u lan thắng tam phân (đẹp hơn vẻ đẹp của mọi thứ, mỹ hơn u lan đến ba phần)
. . . . . .
Sau mỗi tấm hình đều có chữ viết phong phú, cô phát hiện bên trong đều chứa tên của cô, dù cô chậm lụt hơn, giờ phút này cũng đã hiểu ra cái gì.
Những chữ này cô vốn không muốn hiểu, nhưng cô là người thích nghệ thuật, đối với thư pháp, vẽ tranh và chữ Trung quốc đều có lý giải sâu sắc, chữ cuồng ngạo bá đạo như vậy, câu thơ triền miên như vậy, đây là người đàn ông si tình cỡ nào, yêu khổ sở thế nào mới có thể viết ra mấy câu thơ chấn động lòng người này, những điều này Hồ Cẩn Huyên đều không biết, cô chỉ biết giờ phút này trong lòng cô khiếp sợ khác thường, nếu như cô không có nhớ lầm, tính luôn lần này, cô và Nhiếp Phong chỉ gặp nhau hai lần, chẳng lẽ anh vừa gặp cô ở bữa tiệc từ thiện đã yêu rồi?
Càng nghĩ trong lòng cô càng loạn, dù đối phương đến tột cùng thích cô bao nhiêu, cô cũng không cách nào đáp lại, bởi vì tim của cô không do chính cô bảo quản, toàn bộ ý định của cô đều đặt trên người của ông xã.
Coi như không biết tâm tư của Nhiếp Phong đi! Tránh cho lúng túng, sau này vẫn nên cách Nhiếp Phong xa chút, có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ quên mình, hoặc giả anh chỉ nhất thời mê luyến mình thôi.
Thu thập xong tâm tình, Hồ Cẩn Huyên bỏ hình vào chỗ cũ, không chút do dự bỏ con chip trong tay vào chỗ cũ, bây giờ cô lấy con chip đi, Nhiếp Phong có lẽ sẽ hoài nghi mình nhưng anh căn bản không tìm được chứng cớ là cô lấy, cho nên anh ta sẽ không làm gì được cô, nhưng vừa rồi không cẩn thận biết Nhiếp Phong có ý với mình, trong lòng Hồ Cẩn Huyên không thể nữa thẳng thắn vô tư lấy con chip đi nữa, lần này coi như là báo đáp khoản nợ ân tình đi, ai kêu người khác yêu cô sâu sắc thế, mà cô lại không thể đáp lại, lần này cô không trộm con chip nữa, về phần tổ chức cứ do cô ra mặt bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, về sau nếu lại gặp loại chuyện như vậy, cô nhất định sẽ không nương tay nữa, nhất định.
Lúc Hồ Cẩn Huyên trả tất cả mọi thứ lại chỗ cũ, không biết tại sao báo động đột nhiên vang lên, Hồ Cẩn Huyên sửng sốt, lập tức đóng kỹ cửa tủ, từ cửa sổ lầu ba bò xuống, vừa rồi cô dường như không có đụng vào cơ quan gì, tại sao mật mã bị cô phá giải rồi còn có thể vang báo động đây? Đây là chỗ Hồ Cẩn Huyên thủy chung không nghĩ ra.
Thôi, thôi, không nghĩ ra thì không suy nghĩ, dù sao cô đã quyết định không ăn trộm rồi, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Hồ Cẩn Huyên cô cũng không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt.
Trong đêm tối Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng giống như con thằn lằn, bò vách tường đến cửa sổ nhà vệ sinh lầu một, tin tưởng hiện tại mọi người đang chạy tới, cô còn có một chút thời gian.
Tiếng vang rất nhỏ vẫn bị lỗ tai bén nhạy của cô nghe được, hiện tại đang có một đám người đi vào biệt thự, Hồ Cẩn Huyên tăng nhanh tốc độ của mình, nhìn cửa sổ càng ngày càng gần, cô hơi cong người, tay nhanh chóng bắt được cửa sổ, sau đó rất linh hoạt leo vào, nhẹ nhàng rơi vào trên sàn nhà vệ sinh, Hồ Cẩn Huyên mới hơi thở ra một hơi, lần này an toàn, cô thả váy xuống, sau đó soi gương sửa sang lại dung nhan của mình, xác định toàn thân trên dưới thỏa đáng mới mang giày cao gót trên đất vào chậm rãi đi ra ngoài.