…::: Buổi trưa :::….
Trưa nay, sau khi tan
học, Thế Huân có nói là “chồng yêu” của cô bận nên buổi trưa không về nhà, làm
Duẫn Nhi đi bộ khổ sở lắm mới về được đến
cái căn biệt thự này. Về được đến cũng mệt đứt hơi, chân muốn rời ra khỏi cơ thể
luôn. Duẫn Nhi nằm xoài một lúc lâu trên sofa ở phòng khách rồi mới mò mẫm vào
bếp kiếm cái gì đó để ăn, lấp đầy cái dạ dày trước rồi tính sau.
Lục đục một hồi, Duẫn
Nhi vẫn chưa thể tìm thấy một thứ gì để nhét vào bụng cả. Thật ra thì cũng có,
nhưng những thứ đó phải qua chế biến mới dùng được, mà tài nấu ăn của Duẫn Nhi
thì có hạn, đâu thể làm ra thứ gì cho mình ăn cơ chứ. Ngày trước ở trọ, một ngày
3 gói mì là đủ no rồi.
Sau một hồi tìm kiếm,
cô cũng tìm thấy cho mình một cái bánh mì cho mình. Đành ngấu nghiến ăn, trong
lòng có chút gì đó ấm ức. Nói thẳng ra, chí ít thì cô cũng là phu nhân của Tổng
giám đốc tập đoàn JM-Tập đoàn lớn nhất thế giới, lại có ngày ngồi đây gặm bánh
mì, đúng là làm trò cười.
“Ring…Ring…”
Duẫn Nhi mở điện thoại
ra, chọn mục tin nhắn. Có một tin nhắn mới từ Hoàng Quân. Duẫn Nhi bắt đầu đọc
cẩn thận từng chữ.
“Ăn bánh mì không tốt cho sức khỏe đâu,
anh nghĩ em nên học nấu ăn đi, lúc không có anh, em có thể tự nấu cho bản thân
một thứ gì đó để ăn.
Còn nữa, khoảng 10 phút nữa anh sẽ về.”
Duẫn Nhi đọc xong, đạp
mạnh vào bàn. Anh đúng là không ở nhà cũng biết cô đang làm gì mà. Rõ ràng anh đang
ở trường bận việc, sao lại biết cô đang ăn bánh mì.
Cô bực dọc, đã đi thì đi
chết luôn đi, ai mượn nhắn tin về làm gì. Đúng là đồ giả tạo. Người ta nói lấy
chồng xong sẽ rất sung sướng, chỉ việc ở nhà tiễn chồng đi làm và chờ chồng trở
về nhà. Chỉ là nói dối, toàn là bịa đặt.
Duẫn Nhi chửi rủa Hoàng
Quân thậm tệ, nói anh là người không biết quan tâm, người ta nói anh lãnh khốc
đúng là chẳng sai tý nào.
Và ở một nơi nào đó
Hoàng Quân liên tục hắt xì không ngừng:
-Hắt xì…Chết tiệt…Hắt
xì…!
…
“Kíng…Kong…Kíng…”
Vừa nghe chuông cửa,
Duẫn Nhi đã biết là Hoàng Quân đã về nhà, Duẫn Nhi đã hết giận “chồng yêu” của
mình rồi nên nhanh chóng ra mở cửa. Nói là hết giận nhưng thực ra còn giận lắm,
bụng còn hơi đói, cô nghiến răng, cười một cái thật tươi đón “chồng yêu”.
Quân bước vào trong nhà,
chẳng chào hỏi cũng chẳng nói năng gì với cô, thần thái của anh hơi bị thờ ơ, lạnh
nhạt.
Duẫn Nhi hơi bị lo, hỏi:
-Quân, anh bị sao đấy?
Quân ngẩng mặt lên, đáp
lại cô:
-Chẳng sao cả.
Nghe câu trả lời
này, Duẫn Nhi càng lo lắng hơn. Anh thường gọi cô bằng những kiểu xưng
hô rất mực thân thiết, ví dụ như là “mèo con” hoặc là “vợ yêu” hay
đôi khi sẽ gọi tên cô “Duẫn Nhi”. Đằng này, câu trả lời của anh lại
chẳng có chủ ngữ, như là không có chủ ý muốn nói với cô. Ai nghe
lọt thì nghe.
Và khi nói chuyện
với cô, anh thường nói những câu nghe rất biến thái, có gì đó ngọt
ngào. Nhưng câu “Chẳng sao cả.” Của anh lại rất thô kệch, kiểu như hai
người không quen biết nói chuyện với nhau vậy. Cô thật là không hiểu
nổi mà.
Hai người ngồi một
lúc, im lặng chẳng nói gì. Hoàng Quân vẫn điềm nhiên lướt web đọc
vài bài báo và hiện tượng lạ của tự nhiên. Duẫn Nhi chẳng biết
uống hết li café từ bao giờ, chán nản, chuyển sang ăn bánh.
Rất lâu sau, với
cái tính cách hoạt bát quá mức của Duẫn Nhi, cô không ngồi im được,
hét lên thật lớn:
-Dương Hoàng Quân,
rốt cục là anh bị sao?
Quân không nhìn cô lấy một cái, quăng cho cô cái điện thoại của anh,
nói:
-Mục tin nhắn, tự
xem đi!
Duẫn Nhi cầm lấy
cái điện thoại của anh, vuốt nhẹ màn hình mở khóa. Máu trong người
cô nóng dần lên.
Hình nền điện
thoại của anh…là hình của cô
Lâm Duẫn Nhi cô đúng
là có phúc lớn lắm mới được anh đặt hình của mình làm hình nền
điện thoại.
Nhưng cô nhanh chóng
bỏ qua chuyện này, chọn mục Tin nhắn mở ra xem.
Trong đây chẳng có
cái gì nổi bật cả, vài tin nhắn từ Tổng Đài, hoặc kiểu tin nhắn
có nội dung điển hình như:
“Tổng Giám Đốc, phòng họp đã
chuẩn bị xong rồi!”
“Bên tập đoàn FG muốn giao dịch
hợp tác với công ty chúng ta.”
“Cổ phiếu của chúng ta lại tăng
giá, nghe nói là tăng bậc nhất rồi, thưa Tổng Giám Đốc.”
Duẫn Nhi đọc một
lượt vài cái tin nhắn cũ, rồi chợt dừng lại ở một tin nhắn được
đánh dấu sao để làm nổi bật lên.
Cô chọn xem tin nhắn
đó.
Tin nhắn này hình
như mới gửi được 20 phút trước đây.
Nội dung:
“Tớ thực sự rất thích Lâm Duẫn
Nhi. Tớ biết, đó là người phụ nữ của cậu, tớ không nên đụng đến
nhưng biết làm sao được…
Người gửi
Tiêu
Phong”
Duẫn Nhi hơi sửng
sốt, suýt thì phun hết mấy miếng bánh quy trong miệng ra. Hóa ra từ
trước tới nay có người thích cô, chỉ là cô không biết thôi. Nhưng
người tên Tiêu Phong này rõ ràng biết cô kết hôn với Hoàng Quân rồi,
còn gửi tin nhắn này, rõ ràng là khiêu khích anh mà.
Cho dù thế nào đi
nữa, làm “vợ yêu” của Hoàng Quân vẫn sướng hơn làm vợ của người tên
Tiêu Phong này.
Duẫn Nhi cầm điện
thoại lên phòng Hoàng Quân, đồng thời cũng là phòng của cô, định trả
lại điện thoại cho anh.
“Cốc…Cốc…Cốc”
-Vào đi!
Duẫn Nhi đi vào,
không quên đặt cái điện thoại xuống bàn làm việc như ý muốn trả lại
điện thoại, nói nhỏ:
-Em…đã đọc rồi! Nhưng anh cũng lạ thật, có thế mà cũng giận.
Quân ngẩng mặt lên, khuôn
mặt có vẻ thách thức, kéo cô vào lòng mình, nói:
-Em là của anh…Anh không cho phép ai đụng đến em.
Duẫn Nhi ngồi im,
chẳng động đậy. Cô quen rồi, quen cái thói tự tiện của anh như thế
rồi.
Một lúc, Duẫn Nhi
chán nản, thở dài, buông câu:
-Mai chủ nhật rồi, chẳng có gì làm. Chán chết!
Hoàng Quân vẻ ngây
mặt, nói:
-Em đã là trợ lí
của anh ở công ty, ngày mai em phải đến công ty làm chứ!
Nghe Quân nói vậy,
Duẫn Nhi nhớ, cô đã đồng ý làm trợ lý riêng của anh lúc ở công ty
rồi cơ mà…Ngày mai lại là một ngày bận rộn rồi đây.
-Duẫn Nhi! Lại
đây…-Giọng nói ngọt ngào pha chút ngạo mạn của Hoàng Quân vang lên
muốn gọi cô đến.
Duẫn Nhi chấp hành
theo, bước vài bước lại gần anh một chút, chỉ một chút thôi. Tốt
nhất cô nghĩ nên giữ khoảng cách với hạng người thích ôm cô như anh.
Hoàng Quân vuốt
cằm, nói:
-Em muốn gặp Tiêu Phong?
Gặp Tiêu Phong, tức là gặp cái người mới nhắn tin là “thích” cô đấy
á? Còn lâu cô mới đồng ý gặp, có chết cũng không gặp. Mà nếu gặp
rồi, cô cũng chẳng biết nói làm sao, thì thà rằng không gặp Tiêu
Phong gì đó còn hơn.
-Không.-Duẫn Nhi
khảng khái đáp lại, nhưng còn gì đó hơi do dự.
Hoàng Quân chuyển
ánh mắt thành u ám, hơi tà ác đáp lại:
-Ừm, không muốn thì thôi. Anh sẽ tự giải quyết.
Duẫn Nhi đáp lại
vỏn vẹn một từ “Vâng” rồi chạy một mạch ra khỏi phòng. Cùng lúc có
tiếng điện thoại của cô reo lên.
Nhã Phương Tỷ –
Calling…
-Em chào chị, có
chuyện gì mà chị gọi em thế ạ?
-À…ừm thật ra…
-Chuyện gì ạ?
-Thật ra…chị muốn
hỏi, em biết sở thích của Thế Huân không?
-À, em biết chút
chút.
-Anh ấy thích ăn gì?
-Có lẽ là bí đỏ
hầm dừa
-Còn đồ uống?
-Trừ đồ uống có
gas ra, anh ấy đều thích.
-Phong cách ăn mặc
thì sao?
-Áo thun mỏng và giày thể thao đế cao
…
Cuộc hội thoại kéo
dài rất lâu, hầu như nói về sở thích của Thế Huân. Một mặt Nhã
Phương muốn biết để tiện đường chăm sóc anh, mặt khác cô muốn kiểm
chứng xem đứa em gái này hiểu anh mình đến đâu.
☺
Ngồi trong phòng
khách của biệt thự nhà họ Ngô, Thế Huân trầm ngâm một chút. Anh thực
sự biết Tú Nghiên rất thích anh và Duẫn Nhi trở thành một cặp, nhưng
chuyện này không thể xảy ra vì hai người là anh em ruột. Anh nghĩ nên
nói cho Tú Nghiên biết chuyện này, biết đâu cô có thể thay đổi suy
nghĩ.
Chờ Nhã Phương nghe
điện thoại (với Duẫn Nhi) xong, Thế Huân nói:
-Phương, em nghĩ anh nên nói chuyện đó với Tú Nghiên không?
Nhã Phương biết “chuyện đó” mà anh nhắc đến là gì, khẽ gật đầu, ý
nhị kèm thêm một câu nói góp ý:
-Anh nên nói càng
sớm càng tốt, đừng để chuyện này kéo dài quá lâu. Em mong Tú Nghiên
không quá kích động, cũng đừng buồn.
Thế Huân không trả
lời, xem như anh cũng đồng tình với Nhã Phương về chuyện này. Anh sẽ
nói cho Tú Nghiên biết…vào tối nay.