Lục Tâm đứng ở một bên, cảm giác bầu không khí thật vi diệu, chẳng lẽ ba đứa nhỏ kia đang muốn cùng vây chủ tịch lại để công kích sao!
“Ông cụ, chúng cháu thật đói bụng!”
Ba nhỏ đầu bắt đầu quậy, không coi Mục Lâm Kiên ra gì.
“Muốn ăn cái gì?” Ông cụ Mục không biết rõ tình hình nói.
Bọn nhỏ đầy ánh mắt công kích va chạm với ánh mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên, bắn ra tràn ngập mùi thuốc súng.
Bánh Bao ngồi ở trước mặt Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói: “Sầu riêng, cá hộp!”
Một bên, Há Cảo nói tiếp: “Bún ốc” “Ngao!” Màn Thầu không cam lòng chịu yếu thế.
Ghi món ăn xong, ba đứa nhỏ cười lạnh, không nghĩ tới Mục Lâm Kiên cũng có hôm nay.
Nghĩ đến đợi chút nữa xông chết Mục Lâm Kiên, quả thật không nên quá thoải mái.
Thân là người ngoài cuộc, Lục Tâm ứa mồ hôi lạnh, đã xong! Ba đứa nhỏ là đang liều mạng sao? Lại dám đối xử như thế với Mục Lâm Kiên.
Rất nhanh đồ ăn ba đứa nhỏ gọi đã được đưa đến.
“Chú Mục, có muốn ăn cùng không?”
Mục Lâm Kiên vẫn lạnh lùng, khuôn mặt kiêu ngạo, bất động thanh sắc.
“Chúng cháu rất thích chú, rất muốn cùng chú thưởng thức những món ngon này”
Nói xong, bàn tay nhỏ bé mở hộp.
Mùi ngao nồng nặc xông tới.
Nức mũi, làm cho Màn Thầu đau đầu, khó ngửi lắc lắc cái gáy.
Mục Lâm Kiên bình tĩnh, kiêu ngạo nhìn về hướng Há Cảo đang mở bún ốc.
Bọn chúng cố ý bỏ thêm một đống măng chua, hận không thể đem Mục Lâm Kiên thối chết.
“Bọn nhỏ, các cháu ăn cái gì? Sao lại thối như vậy?” Ông cụ không nhịn nổi.
Ba đứa nhỏ đã không thèm để ý bên cạnh có người nào, Bánh Bao mở hộp sầu riêng ra, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lên, hung hăng bóp một cái trước mặt Mục Lâm Kiên, non nớt sầu riêng, lập tức mềm mại nát ra.
Mục Lâm Kiên không có nửa điểm biến hóa.
Bánh Bao mất hứng, lập tức để sầu riêng xuống, cầm lấy hộp cá ngừ.
Đây là món ăn tất sát của bọn chúng.
Bàn tay nhỏ đầy thịt nhẹ kéo nắp hộp lên.
Lông mày Mục Lâm Kiên cau lại.
Một ít cử động này, ba đứa nhỏ kích động, xem ra Mục.
Lâm Kiên không thích mùi cá ngừ, có thể xông chết anh được rồi Bánh Bao đắc ý cười, bàn tay nhỏ bé dùng sức đập lên lon cá, dùng sức…
“Nếu mấy đứa không ăn xong, chú sẽ nhốt mấy đứa ở trong này” Âm thanh trầm thấp vang lên.
Mục Lâm Kiên cuối cùng mở miệng.
“Ông cụ đã giúp chúng cháu” Ý ở ngoài lời chính là, ông cụ Mục đã giúp đỡ bọn chúng vì vậy bọn chúng không sợ.
“Vậy cứ mở ra thử xem” Giọng nói lạnh như băng vang lên, đùa cợt thú vị.
Vô cùng bình tính, ba đứa nhỏ đang rối loạn.
Chỉ thấy Mục Lâm Kiên lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, di động của ông cụ Mục kêu.
Ông cụ Mục đột nhiên đứng dậy: “Vội vã như vậy sao? Thế nhưng tôi bây giờ còn muốn cùng mấy đứa trẻ chơi một lúc” Ba đứa nhỏ luống cuống, ông Mục không nên đi!
Mấy người vệ sĩ khép cửa.
Ba đứa nhỏ bị chặn lại.
“Chú muốn điều gì? Chú là đồ biến thái.” Ba đứa nhỏ luống cuống, khóc nức nở.
“Chú biến thái?”
Anh rõ ràng cái gì cũng không làm, làm sao lại biến thái?
“Chú rõ ràng đùa cợt búp bê của chúng cháu” Bọn chúng hung dữ quát.
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nhíu mày, đùa cợt?