Thái độ khinh thường của Mục Lâm Kiên, khiến ba đứa bé càng giận thêm.
Từng đứa trừng mắt phẫn nộ nhìn anh: “Chúng cháu sẽ không bỏ qua cho chúI” Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời chúng, không chấp nhận được người khác xúc phạm mẹ bọn chúng như vậy.
Nếu ai xúc phạm Vũ Vân Hân, bọn chúng cho dù phải liều mạng cũng sẽ không bỏ qua.
“Các cháu tự chăm sóc cho mình trước đi!” Mục Lâm Kiên cầm lấy hóa đơn bồi thường của tài vụ đưa đến sáng nay, đẩy nhẹ về phía bọn chúng: “Tổng cộng bốn mươi vạn, bao giờ các cháu trả?” Trước mặt Há Cảo là tất cả các hóa đơn, người đàn ông này một đồng cũng không giảm, tất cả đều tính lên.
Bốn mươi vạn đối với ba đứa bé mà nói, thực sự là con số lớn.
“Cháu! Thằng nhóc thối! Nếu ba ngày không trả hết nợ, chú không dám đảm bảo mẹ của cháu an toàn” Bánh Bao phẫn nộ: “Chú dùng bạo lực là phạm pháp! Còn nữa chú gây khó dễ cho một đứa trẻ để làm gì” “Ha ha!” Mục Lâm Kiên cười lạnh.
Đời này của anh có lẽ đều sẽ gây khó dễ cùng mấy đứa trẻ này.
Ai bảo chúng là con anh.
Tiếc là, không ai ở trước mặt anh thừa nhận, quan hệ nửa vời này, Mục Lâm Kiên chịu đủ rồi.
“Bàn điều kiện cũng được” Mục Lâm Kiên không nhanh không chậm nói.
“Điều kiện gì?” “Các cháu có phải con của Vũ Vân Hân?” Lại là vấn đề này!
Đây là câu hỏi mà có đánh chết ba đứa bé cũng không trả lời.
“Tạm biệt” Ba đứa bé giận tím mặt, quay người đưa lưng về phía anh.
Dáng vẻ từ chối rất rõ ràng.
Mục Lâm Kiên không vui.
“Muốn biết, có bản lĩnh thì đem giết chết chúng cháu đi!” Ba anh em một lòng, ai cũng không thể thiếu, ai cũng không thể bị bắt nạt, ai cũng không thể bị tổn thương.
Giọng nói quật cường giống y như Vũ Vân Hân.
“Cộc cộc!” Lúc này có người đập cửa.
Qua máy theo dõi chúng nhìn thấy hình ảnh của Vũ Vân Hân.
“Búp bê của chúng đến rồi” Ba đứa bé như nhìn thấy quân cứu viện.
Sắc mặt Mục Lâm Kiên cứng lại.
Đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức anh để vệ sĩ rút lui khỏi xung quanh.
Cửa phòng mở ra.
Vũ Vân Hân vội vàng đi vào, nhìn thấy ba đứa trẻ nhanh chóng ôm vào trong lòng, đầu tiên kiểm tra xem có bị thương hay không.
“Nói bao nhiêu lần, đừng đến đây, các con không nghe gì cả” “Mẹ, lần sau chúng con không dám nữa!” Bọn họ thà rằng ở trước mặt người ngoài kiên cường, chỉ cần nhìn thấy Vũ Vân Hân, tất cả dũng cảm đều tiêu tan. Vũ Vân Hân ôm các khuôn mặt nhỏ trong ngực, thân thiết hôn nhẹ.
“Anh đã làm gì bọn chúng?” Vũ Vân Hân tức giận trừng mắt.
Cả người Mục Lâm Kiên hơi giật mình, môi mỏng lạnh lùng mấp máy, muốn giải thích gì đó, nhưng lại ngại mở miệng.
“Không bị bắt nạt chứ?” Vũ Vân Hân khom người, nghiêm túc nhìn về phía ba đứa bé.
Bọn chúng sợ hãi lắc đầu.
Xem chừng là bị dọa sợ rồi.
“Cút” Bốn mẹ con hét lên cùng lúc.
Mục Lâm Kiên xuyên qua khe hở ở cửa văn phòng nghe rõ mồn một.
Tâm mắt anh lạnh lại, nhìn bọn họ.
Rõ ràng có thể là một nhà năm người, vì sao mỗi lần anh đều không thể hòa nhập?
Anh thở dài nặng nề.