Trên tầng cao nhất là văn phòng của Mục
Lâm Kiên, bất kể là ai, ai không hẹn trước đều
không được tùy tiện lên đây là chính sách của
công ty.
Điều khiến Lục Tâm bất ngờ hơn nữa là chỉ có
thẻ nhân viên mới được sử dụng trong thang máy
của công ty, người không có thẻ không có quyền
đi thang máy, ba đứa trẻ đi thang máy như thế nào?
"Ding dong."
Thang máy lên đến tầng cao nhất, ba đứa trẻ
từ cửa thang máy bước ra một cách ngay ngắn.
Những bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, tất cả
đêu có mũm mm, ấn mặc lịch sự, củng một mâu,
cùng một kiểu dáng.
"Bánh Bao, Màn Thầu! Mau nhìn kìa, đẹp quá
đi!" Há Cảo bị vẻ đẹp của thành phố trước mặt
hấp dẫn.
Đứng trước những khung cửa sổ cao từ trần
đến sàn nhìn ra toàn cảnh thành phố, những tòa
nhà cao chót vót, xe cộ tấp nập, những dòng
sông dài vô tận, cao ngất trời mây mù, mơ màng
bao phủ cả vùng đất, đẹp vô cùng.
"Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ được đấy!
Đúng là biết chọn đất vàng” Màn Thầu khoanh
hai tay, giống như một ông cụ non.
"Mà này, xây một tòa nhà cao hơn thế này thì
tốn bao nhiêu tiền?"
Đứa bé ba tuổi đột nhiên có một ước mơ lớn
là xây một tòa nhà cao hơn.
- Tương lai chúng ta chãc chăn sẽ giàu hơn
ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!” Ba đứa nhỏ nhìn
về phía xa đầy tinh thần chiến đấu.
Lục Tâm, người đi phía sau chúng, gần như bị
choáng ngợp bởi cuộc trò chuyện hôi mùi sữa. . Truyện Nữ Cường
"Mà này, ông chú phẫu thuật thẩm mỹ mà
mấy đứa nhắc là ai vậy?"
Ba đứa trẻ đang chìm đắm trong mộng mị,
bỗng nhiên bị giọng nói của một ông chú đưa về
thực tại.
Chúng mất hứng quay lại thì thấy hơn chục
ông chú đứng đẳng sau, tất cả đều là những
người mạnh mẽ, rắn rỏi, mặc vest và đi giày, với vẻ
mặt thờ ơ.
Lực lượng hắc ám hùng hậu ập tới trước mặt,
mức độ nguy hiểm: 4 sao.
Ngay lập tức, tất cả bầu không khí trở nên
đồng cứng, và chúng lo lãng đền mức đóng băng
ở đó.
Dù đủ thông minh nhưng chúng chưa nhìn
thấy cảnh tượng nào to tát như vậy, bọn họ đột
ngột ập đến khiến các bé giật mình.
Màn Thầu và Há Cảo lặng lẽ lùi về sau một
bước, núp sau Bánh Bao.
"Anh là anh cả, anh đấu trước"
Bánh Bao nhìn không nói nên lời, hai cái
thằng này, lúc nào cũng vậy.
“Bạn nhỏ, chúng ta lại gặp mặt rồi” Lục Tâm
nhìn thấy bọn trẻ căng thẳng, trìu mến ngồi xổm,
cố gắng cùng độ cao với chúng, “Các cháu tới
đây có việc gì sao?”
Bánh Bao đứng đó, đôi mắt to đầy nước mắt
trào ra chỉ trong hai giây ngắn ngủi.
Đa: một tiêng, ba đứa tre lập tức đồng thanh
cùng khóc.
Gặp chuyện thì cứ khóc là được.
Suy cho cùng, chúng còn nhỏ và người lớn sẽ
không làm gì chúng, đây là kinh nghiệm của chúng.
Tầng lầu vốn nghiêm túc bỗng trở nên nhộn nhạo.
Lục Tâm nghe đau cả tai, "Bạn nhỏ, đừng
khóc nữa, có chuyện gì thì từ từ nói, được không?"
“Sợ quá đi mất, nhiều người quá đi mất, cháu
sợ người lạ” Bánh Bao vừa khóc vừa nắm lấy góc
quần áo của Lục Tâm, đôi bàn tay mũm mĩm non
nớt mềm mại dễ thương chết đi được.
Vóc dáng nhỏ bé như cục thịt ôm chầm lấy
Lục Tâm.
Một mùi sữa thơm ập vào khoang mũi.
Lục Tâm nhìn đứa bé tự làm thân trong lòng
mình: "Chú... sẽ không làm hại cháu đâu. Chú chỉ muốn..."
“Chụt.” Chưa kịp nói xong, Bánh Bao đã trực
tiếp hôn lên mặt anh.
Đôi môi mềm mại nhỏ bé chảy nước miếng,
suýt chút nữa đã biến trái tim trượng phu của anh
trở nên đáng yêu.
“Chú, chú là người tốt, người ta rất thích chú!”
Bánh Bao ra đòn sát thương: nũng nịu.
Khuôn mặt nhỏ không biết gì vô tội nhìn Lục
Tâm, "Chú ơi, đừng bắt cháu. Cháu là một cậu bé ngoan..."
"Chú không tới bắt cháu, chú chỉ muốn hỏi ba
mẹ cháu đâu?"
- Bồ châu chết rôi, mẹ cháu giả rồi, không ai
quan tâm đến chúng cháu, cháu thấy những tòa
nhà cao tầng ở đây nên muốn vào nhìn thử. Dù
sao thì những công trình cảnh quan khác đều cần
tiền, còn chúng cháu thì không có tiền."
- ----------------------