Mọi người đều biết, cảnh quan đô thị đẹp
nhất trong toàn thành phố là Mục Lâm Plaza,
nhưng nó chưa bao giờ được mở cửa cho công chúng.
“Chú, nhìn xem, đẹp quá!” Há Cảo khéo léo.
năm lấy tay Lục Tâm, chỉ về phía mặt trời to lớn
trước mặt, “Chú, đẹp y như chú vậy.”
Màn Thầu im lặng nhìn hai kẻ xu nịnh trước
mặt không nói nên lời.
"Các cháu là ba anh em?"
Trước câu hỏi của Lục Tâm, ba đứa trẻ đều
sửng sốt và im lặng rời xa Há Cảo.
"Bọn cháu là hai anh em, còn Bánh Bao không
phải là anh em của chúng cháu.
Bánh Bao bĩu miệng bực bội, ai bảo cậu làm
hỏng chiếc Rolls-Royce của người ta cơ chứ.
"Cháu tên là Há Cảo à? Khi nào thì mẹ cháu
trả hết tiền thế?" Nợ là nợ, Lục Tâm rất rõ ràng.
Bánh Bao xấu hổ, cúi đầu, "Cái này... chú."
Nhất thời bất cẩn, một chiếc thẻ nhân viên rơi
từ trên người cậu xuống.
Bánh bao định đưa tay ra lấy nhưng Lục Tâm
đã nhặt trước.
Đây là thẻ nhân viên của Vũ Thư Anh.
Không có gì lạ khi ba đứa trẻ này lên được vì
chúng có thẻ đi làm của nhân viên.
"Cháu có biết chị này không?"
“Biết!” Sao có thể không biết được? Người
phụ nữ này là người đầu tiên làm khó Búp Bê.
Trước khi vào, chúng đã khóa Vũ Thư Anh
làm mục tiêu đầu tiên, và lấy thẻ nhân viên của cô
†a. Đến lúc truy cứu trách nhiệm, tất nhiên sẽ đổ
hết tội lên đầu Vũ Thư Anh.
Ngoài ra, Bánh Bao biết được thông tin trên
mạng rằng Vũ Thư Anh và bà già kia có vẻ rất
thân thiết, giữa họ có thể có quan hệ gì đó.
Đề phòng Há Gạo bị người ta nhắc đến
chuyện Rolls Royce, Vũ Thư Anh là điểm xuất
phát tốt nhất để chúng vào công ty.
"Bọn cháu đều là em của chị ấy."
Nghe vậy, Lục Tâm sững sờ.
Bánh Bao nắm lấy tay anh, "Chú, chúng cháu
muốn về nhà."
Nói xong ba đứa nhỏ vội vàng đi vào thang
máy, ân số tâng, không thích hợp ở đây lâu, nêu
tiếp tục ở lại, chúng sẽ bị lộ.
Cửa thang máy mở ra.
Trong thang máy xuất hiện một bóng người
cường tráng.
Mục Lâm Kiên ngước mắt lên và nhìn thấy ba
đứa nhỏ.
Luồng khí lạnh lẽo khiến bọn trẻ lặng lẽ lùi lại
một bước.
Mục Lâm Kiên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm
túc nhìn bọn trẻ, "Làm sao vậy?"
"Là thế này. Ba đứa này lầm tưởng công ty
của chúng ta là một tòa nhà cảnh quan, vì vậy
chúng bước vào."
Mục Lâm Kiên lạnh lùng chất vấn, "Thật sao?"
Bước lại gần bọn trẻ một cách nghiêm khắc.
Khi thê mạnh mẽ khiên Há Cao rụt rẻ, rụt cố
sợ hãi.
Màn Thầu là người bình tĩnh nhất, cậu nhìn
Mục Lâm Kiên từ trên xuống dưới, "Trông giống
thật đấy, không biết tôi còn nghĩ rằng chú là bố
của tôi. "
Lục Tâm nghe vậy toát mồ hôi lạnh, bước
nhanh tới kéo bọn trẻ lại, vì sợ chúng vô tình chọc
giận tổng giám đốc Mục, dù sao tổng giám đốc
Mục cũng không thích trẻ con.
"Tôi sẽ đưa chúng xuống tầng ngay bây giờ"
Nói xong, Lục Tâm một tay cầm lấy tay hai
đứa trẻ, một tay bế đứa còn lại.
"Khoan đã"
Lục Tâm đột nhiên ngẩn ra, “Tổng giám đốc
Mục còn có việc gì sao?"
Hã Cao không kìm được nữa, khoác òa thành
tiếng, quần đang mặc ướt sũng, trên sàn cũng
ướt một mảnh nhỏ.
Một mùi hương ập về phía Mục Lâm Kiên,
khiến anh che mũi với vẻ chán ghét, anh tức giận,
"Đuổi ra ngoài!"
Vốn dĩ muốn hỏi vài câu, nhưng nhìn thấy
đống nước tiểu trên sàn liền mất hứng.
Ba đứa bé cứ thể bị đuổi ra ngoài.
Vũ Vân Hân vừa tan sở bước xuống cầu thang
liền nhìn thấy có người đang quan sát ở bên cạnh
công ty.
“Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, nhìn nó mà
đau lòng quá” Một nữ đồng nghiệp đi ngang qua
lon ton với chiếc quần trẻ em chưa mở trên tay.
"Tổng giám đốc Mục ghét nhất là trẻ con,
muốn trách thì trách đứa bé này không hiểu
chuyện thôi.
- ----------------------