Lê Kiện kinh sợ mở lớn hai mắt, nhìn Vũ Vân Hân bị Mục Lâm Kiên cưỡng hôn đến phải thở dốc, lòng tự trọng của anh ta bị tiêu hao nghiêm trọng, bị ép quay mặt ra chỗ khác, siết chặt nấm đấm.
Thất vọng bất lực chỉ có thể nhìn người phụ nữ mình yêu bị người đàn ông khác ức hiếp.
“
Mục Lâm Kiên cười đắc ý, mong muốn thắng thua đã thỏa mãn anh.
Anh nhìn người phụ nữ trong ngực, bóp cằm cô: “Nếu em dám đến gần người đàn ông, tôi liền hủy đi người đó.”
Ngay lúc này, Vũ Vân Hân đã hối hận.
Đầu cô nóng lên, tại sao lại phải đi đối nghịch với Mục Lâm Kiên.
Chuyện của Minh Hiểu trước kia, đã cho cô hiểu được người đàn ông tên Mục Lâm Kiên này kinh khủng đến mức nào.
Nhưng sự bất mãn và kiên cường bên trong người cô, cô vẫn không thể kiềm chế được.
Từ đầu đến cuối trong ánh mắt cô tràn ngập sự căm hận: “Không yêu!”
Cô hét to.
Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm khắc ban đầu của Mục Lâm Kiên, trong giây lát cũng đã hiện lên vẻ sửng sốt.
“Từ giờ tôi sẽ không yêu một ai nữa! Vừa lòng anh chưa Mục Lâm Kiên!”
Bao gồm cả anh sao?
Anh nóng nảy!
Vũ Vân Hân tức giận nhìn anh chằm chằm: “Chắc anh vui rồi đúng không!”
Không vuil Tại sao anh có thể vui được.
Thế nhưng không hiểu sao, anh không thể nói những lời đó ra được.
Anh không thể bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình được.
“Không nói gì có nghĩa là anh không có ý kiến gì đúng không! Vậy là anh cũng muốn như thế! Đúng không! Anh coi tôi chỉ như một món đồ chơi thôi đúng không?” Nói đến đây, mũi ‘Vũ Vân Hân chua xót.
Cô đột nhiên ý thức được rằng hình như mình đã dấn thân vào quá sâu rồi.
Cô bắt đầu nhớ đến, vì sao lúc ông Mục đến, Mục Lâm Kiên đã để cô tránh mặt đi.
Cô giống như một bí mật không muốn để người khác phát hiện ra cô.
Thì ra nếu người ta vô tình yêu thì sẽ vô tình quan tâm, và tính toán nhiều như thế.
“Được rồi! Không nói nữa! Tôi mệt rồi!”
Vũ Vân Hân đẩy tay anh ra, quay người đi ra khỏi văn phòng.
Mục Lâm Kiên bình tĩnh đứng ở đó, nhìn cô biến mất trong tâm mắt của mình.
Đó cũng không phải là kết quả anh muốn.
Anh cho là, nếu anh mạnh mẽ chiến lấy cô, Vũ Vân Hân sẽ nhận ra tình yêu của anh.
Nhưng bây giờ…
Anh nhìn bản thân trong gương, tự trách.
Mục Lâm Kiên cau mày: “Ừm.”
Anh quay lại bàn làm việc, giả vờ bình tĩnh nhặt tập tài liệu lên.
“Tại sao lại làm cô ấy tức giận? Cô ấy đã nói gì đó?”
“Không yêu.”
“Vậy anh trả lời như thế nào?”
“Không trả lời” Mục Lâm Kiên cảm thấy xấu hổ với bản thân, thật là vô dụng.
“Anh Mục, anh không hiểu quy tắc của phụ nữ rồi, phụ nữ nói không muốn chính là muốn, nói không yêu chính là yêu đó!”