Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 54: Chương 54




Tâm Du mở mắt. Xung quanh là một mảnh hỗn độn, quần áo, chăn gối, tất cả lẫn tung, căn bản không phân rõ ràng. Mà cô, lại nằm trong vòng ôm của người đàn ông.

Mắt trợn tròn, không thể nào, cô rốt cuộc cùng nam nhân làm chuyện đó?!

Không được! Không được! Cái này không được!

Tâm Du liên tục vỗ mạnh vào má mình, hy vọng đây chỉ là mơ, kết quả, hai má phấn nộn của cô đỏ ửng, còn người đàn ông bên cạnh vẫn nằm đó, căn bản không hề biến mất.

Cô cắn răn, sức của nàng hoàn toàn đối nghịch với hắn, lúc đó hoàn toàn bị hắn chèn ép nha.

Giả sử bạn tỉnh dậy, bên cạnh là người đàn ông xa lạ, thậm chí là mình ghét, sẽ làm gì?

Tất nhiên là trốn a!

Du Tâm nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng không làm kinh động đến người đàn ông bên cạnh, đi tìm quần áo của mình, nhẹ nhàng mặc vào.

Sau đó… Cô chạy trối chết.

Hải Từ lờ mờ mở mắt, mỉm cười xoay sang bên cạnh. Vài giây sau lại bật dậy, trợn mắt nhìn ga giường trắng tinh, hoàn toàn không có người mà hắn mong muốn.

Người, chạy đi đâu rồi?

Hắn vội nhảy xuống giường, quàng qua loa chiếc khăn lông cừu, nhanh chóng bước ra ban công. Lập tức rống to:

- Du Tâm!! Mau quay lại đây cho tôi!

Du Tâm đang sảng khoái cước bộ trên đường, thấy rợn tóc gáy, cô mím môi.

Chắn tên đó phát hiện ra rồi.

Nhưng mà nàng hiện tại đang ở rất xa nơi đó nha. Hắn không tìm được nhanh thế đâu.

Cô cắn môi ấm ức, lần đầu tiên, cứ ngỡ nó sẽ là cho chồng tương lai của cô, không nghĩ.. rơi vào tay kẻ điên.

Sao lại vậy được? Bạch Tiểu Vy và Bạch Tiểu An, hai người họ xinh đẹp, lại dễ gần. Còn hắn, mỹ nam thì tất nhiên là đúng, nhưng mà, hắn trong mắt nàng giống… kẻ điên a!

Bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn Forum Truyện (http://forumtruyen.net)

Thôi đi, đã như vậy rồi, nàng cũng không muốn lấy chồng, làm thục nữ càng tốt! Miễn sao không cùng hắn dây dưa là được.

Du Tâm nghĩ cười mỉa, đi vào quán Starbucks Coffe, đẩy cửa bước vào.

- Phong, có thể không như vậy được không? – Tiểu Vy ngồi trên đùi hắn, nũng nịu nói.

- Không! – Lãnh Phong nhíu mày, đưa cốc cà phê lên miệng nhấp một ngụm.

Tiểu Vy chu môi, mặt tràn đầy ủy khuất.

Sớm biết nàng đã không nói cho hắn chuyện có người theo dõi nàng rồi nha. Nàng là muốn tự mình đương chiến nha!!!

Giờ làm sao? Ăn gì có người đi lấy, muốn mua đồ gì có người đi mua, 24/24 phải ở cạnh hắn, ngay cả khi hắn họp ở công ty nữa. Chán! Chán mà!!!

Tiểu Vy nhìn mọi người trong phòng họp, lại nhìn hắn, rồi lại nhìn mọi người. Nếu như nàng phá hắn, hắn sẽ không ngại ném nàng đi có phải không?

- Phong, muốn chơi xếp hình!

Hắn nhướn mày nhìn nàng. Tiểu Vy từ năm đó được hắn cưng chiều, giờ hoàn toàn ỷ lại hắn, hiện tại trẻ con đến nỗi một đứa 5 tuổi còn chịu thua.

Bất quá, ai bảo hắn thương nàng quá đi?

- Đem lên! – Hắn vẫn để nàng ngồi trên đùi mình, đưa giọng ra lệnh với thư ký.

Thư ký gật đầu, trịnh trọng cúi chào hắn và nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Quản lý vẫn tiếp tục công việc của mình, thông báo cho hắn về giá cổ phần, ngân phiếu, cổ phiếu quỹ,…

Tiểu Vy chán nản dựa vào lòng hắn, bộ dáng tựa như sắp ngủ.

Lãnh Phong một tay ôm nàng, tay còn lại lấy một cốc cà phê hiệu Starbucks đưa cho nàng.

- Tổng tài, của Bạch tiểu thư! – Thư ký đi đến, đặt đến trước mặt nàng một hộp cỡ trung bình, sau đó đứng bên cạnh, nhận được lệnh của hắn mới dám đi về chỗ của mình.

Hai mắt Tiểu Vy sáng lên. Lúc đầu nàng chỉ cố làm hắn khó chịu, nhưng mà hộp xếp hình này không như thường nha. Mảnh ghép nhỏ, không có hình gì cả, màu sắc màu trắng như nhau.

Lãnh Phong thấy nàng chăm chú nhìn hộp, mỉm cười dịu dàng, đưa tay đẩy văn kiện cùng cốc cà phê của mình sang bên cạnh, rồi đổ những tấm ghép ra.

Trên bàn của tổng tài lớn hiện tại tràn lan những miếng ghép hình nhỏ, nhìn qua, giống là cho trẻ con chơi hơn.

- Woa, cái này thật nhiều nha! – Tiểu Vy ngồi trong lòng hắn hưng phấn, nàng trước đây chưa từng chơi thử loại như vậy.

- Ngoan, để anh làm việc! – Hắn ở bên tai nàng dịu dàng nói, tay vô thức đùa nghịch tóc nàng.

Tiểu Vy gật gật đầu, tay lấy đại một miếng ghép, đặt ở giữa, cứ như vậy ngồi trong lòng hắn ghép hình.

Mỗi mảnh ghép màu trắng chỉ cỡ bằng nút chai nhỏ, đằng sau có ghi số, với cái này, người chơi ban đầu sẽ dễ dàng hơn, càng về sau, độ khó sẽ tăng lên, số mảnh ghép cũng nhiều hơn, người chơi cái này sẽ rất cần sự kiên nhẫn và thời gian.

(Tác giả Kelly: Ta lấy từ ý tưởng bộ ghép hôm qua ta chơi, ta chơi được 15 phút, không nhịn được lại bới lộn nó ra T^T Chơi cái này thực muốn tức điên luôn =o=!)

Tiểu Vy chăm chú xếp hình, miệng nhỏ khẽ mấp máy lời bài hát “Tuyết Hoa Hồng Mai” trong bộ phim “Bộ Bộ Kinh Tâm”.

Cả căn phòng yên lặng, thỉnh thoảng là nàng cao hứng, khẽ hát lớn thêm một chút, chất giọng nàng ngọt ngào, nghe qua rất êm tai, khiến cho tâm tình căng thẳng của cục trưởng phòng và quản lý ở đây cũng giảm đi không ít.

Lãnh Phong giở tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc xuống nhìn nàng. Nếu thấy nàng thật lâu chưa có động đậy, chính là nàng đang gặp khó khăn. Hắn mỗi lần như vậy đều giúp nàng, khiến cho nàng phải lườm hắn một cái, không vui tỏ ý: Để em tự làm!

Lãnh Phong cười, lại một lần dịu dàng hôn lên má nàng, sau đó tiếp tục quay lại với tài liệu làm việc.

Tiểu Vy không so đo với hắn khi đang làm việc, tiếp tục quay lại với đống ghép, mở miệng hát tiếp, căn phòng lớn tràn đầy tiếng nữ nhân ngọt ngào hát “Tuyết Hoa Hồng Mai”.

Tiểu An mở mắt, chống tay ngồi dậy, ngay lập tức, đầu truyền đến một trận choáng váng.

- Cái quái gì..?

Cô đang định nói tiếp, lập tức bị người đàn ông nằm bên cạnh làm cho im bặt.

Không thể nào! Không thể nào!

Cô ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía nam nhân kia, trong lòng cầu không phải là hắn.

- Tỉnh sao? - Khải Bình cảm nhận da lưng mình bị đẩy nhẹ, khóe miệng dâng lên nụ cười ngọt ngào, xoay người đối diện cô.

- A! Là anh?! - Tiểu An thất kinh, che miệng nói.

- Phải! An a, tôi lần này đã chính thức ăn em! - Khải Bình lười biếng nằm trên giường cười như sói ranh mãnh.

Ăn?! Hắn nói là ăn?!

Tiểu An lúc này mới hoàng hồn, vội cúi đầu nhìn. Quần áo?! Quần áo cô đâu rồi?!

Chuyện hôm qua, đã phát sinh loại chuyện gì?!

Đúng lúc tâm trí Tiểu An hoảng loạn, muốn mở miệng hét lên. Không ngờ lại bị hắn che miệng.

- Đừng nên hét! Em không muốn biết chuyện hôm qua phát sinh ra sao? - Khải Bình đưa tay che miệng cô cười.

Không đợi nàng gật đầu, hắn thở dài ảo não:

- Aiz! Đêm qua, em thực sự rất nhiệt tình nha!

Nhăn mày. Khó hiểu...

- Thì lúc đó, em say, tôi lại không có chìa khóa nhà em, bất quá đành đưa đến đây. Nghĩ sáng mai em sẽ tỉnh, tôi định rời đi, nhưng... - Hắn xoa đầu thở dài.

- Tôi làm sao? - Tiểu An khẽ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

- Em, sau đó... nói muốn ăn tôi! - Khải Bình chỉ nàng, miệng cười cười.

Tiểu An đỏ mặt, quay đầu ra nơi khác, xua tay ý nói hắn không cần nói tiếp.

- Em thực sự không cần nói?

Lắc lắc... Gật gật... Lắc lắc... Lại gật gật...

- Được rồi! Sau đó, tôi từ chối em ăn tôi, rồi em ngược lại, bị tôi ăn! - Hắn nhún vai, nở nụ cười phong tình vạn chủng.

(Tác giả Kelly: Đọc giả xin đừng thắc mắc hỏi tại sao ta không dẫn lời của \"Tuyết Hoa Hồng Mai\" vào, là vì “Tuyết Hoa Hồng Mai” này thực sự rất khác với bản gốc ở trong “Bộ Bộ Kinh Tâm”, rất khó tìm, hơn nữa nó lại không có lời, nên ta không biết viết ra sao cả. Ta lại không đưa về đây được, nên nếu các đọc giả muốn nghe, hãy nhấn vào đây để nghe.)Warning: Chương này sẽ chỉ dành cho Bạch Hải Từ - Du Tâm.

“Cạch!”

Du Tâm ngồi xuống bàn, ngay ngắn để cốc cà phê lên bàn.

Cô hôm qua đến giờ bụng chỉ toàn bánh kem ở lễ cưới, một chút cũng không có ăn cơm. Đúng thật không tránh khỏi cái đói!

Dù sao cô cũng phải uống một ly cà phê, ít ra còn có thể bình tĩnh lại một chút.

Cô, không thể nào cùng với người hơn mình 9 tuổi làm ra loại chuyện đó! Không nên! Không nên!

Cô uống một ngụm lớn cà phê, sợ hãi ngược lại không giảm đi, lại càng tăng lên.

Du Tâm ngồi một góc, ôm đầu thống khổ.

Lúc nãy cô rời đi, vào lúc hắn đang ngủ. Hắn chắc chắn đã phát hiện, vậy sao nàng còn ngồi đây nữa a?

Phải trốn!

Du Tâm ngồi bật dậy, vớ lấy túi xách, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn Forum Truyện (http://forumtruyen.net)

- Tránh ra!

Tiếng tức giận của Hải Từ vang lên trong đám người đông đúc.

Hắn thật bực mình!

Không bận tâm mấy tên vệ sĩ đi sau, lòng vừa căm phẫn vật nhỏ kia không nghe lời, cũng phẫn luôn mình theo vì quá bất cẩn.

Cô chắc chắn đang ở đây! Hắn biết.

- Du Tâm!

Du Tâm vừa ra khỏi quán, nghe tiếng gọi mình. Nội tâm đầy sợ hãi.

Hắn đến?!

Ách! Giờ này, tất nhiên là chạy!

- Du Tâm! Em đứng lại! – Hải Từ mắt thấy thân ảnh màu lam vừa ra khỏi quán, đang mắt nhìn xung quanh.

Cô như vậy… đang tính kế?!

Muốn chạy nữa?! Hắn tuyệt không đồng ý!

- Tránh ra! – Mắt sắc bén nhìn bóng cô biến mất trong dòng người, sắc mặt đen lại vài phần, hung hăng đẩy người bên cạnh đang cản đường mình.

- Mẹ kiếp! Là đứa nào? – Người kia bất chợt bị đẩy, thuốc lá trên tay rơi xuống, trực tiếp vào đùi, bỏng rát.

Quay người lại, nháy mắt từ côn đồ thành tên nhát gan. Nam nhân này, chiều cao 1m90, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm, từ trên dưới đều vận vest đen cao quý, còn có vệ sĩ đằng sau?!

Hỏng rồi! Mới ngày đầu ra tù hắn đã gặp phải xã hội đen.

- Biến! – Hải Từ tâm tình cực không tốt, không phế tên kia đã là nhẫn nhịn cuối cùng của hắn.

Tên du côn vì sợ hãi, hốt hoảng chạy đi, không dám quay đầu lại.

Hỏng bét! Hắn vừa mới ra tù chưa được hai hôm, thế nào lại đụng phải xã hội đen, còn chửi tên chủ kia, xém nữa chết rồi!

Hải Từ nhìn bóng lưng tên du côn chạy đi, trong lòng giật mình.

Không ổn! Hắn là vì một nữ nhân mà hủy bỏ đi hình tượng ưu nhã của mình?!

- Mau mang xe lại đây! – Hắn xoa xoa mi tâm, hướng hai tên vệ sĩ dặn dò.

- Ách!... Không thể chạy.. nữa… Mệt!! – Du Tâm dừng lại, thân thể dựa vào tường thở hổn hển.

Cúi xuống nhìn chân mình. Bàn chân nhỏ trắng dính đầy bụi cát.

Giày của cô, hiện tại đã được thủ tiêu ở một bụi cây ven đường nào đó…

Túi của cô, đã được quăng cho người nào đó dọc đường…

Không thể trách cô quá phung phí, cái túi kia dù không có gì, nhưng cô vẫn rất tiếc nha!

Giày của cô là giày cao gót, không thuận tiện trong việc chạy, cầm theo lại không ổn, đành bỏ đi, nhưng cũng rất tiếc tiếp nha!

- Du Tâm! – Hải Từ thô lỗ đóng cửa xe, dùng tốc độ thật nhanh đi tới chỗ cô đứng, hắn sợ chỉ nháy mắt cô lại chạy đi, hắn lại phải đi tìm.

- Anh.. tránh ra! – Du Tâm sợ hãi lui về sau vài bước, cẩn thận nhìn hắn.

- Tại sao muốn rời đi? – Hắn không bị lời nàng ảnh hưởng, vẫn cước bộ đến.

- Tôi với anh không hợp! Chúng ta hơn nhau những 9 tuổi!

Hắn khựng lại. Hơn nhau 9 tuổi, thì ra cô quan tâm đến tuổi tác như vậy.

- Hơn nhau 9 tuổi, tại sao lại không hợp? – Hắn cười giễu cợt.

- Anh đáng tuổi làm chú tôi! – Cô nói.

- Câm mồm! – Tức giận trong lòng hắn bỗng bùng nổ. Hắn không để ý tính sợ hãi của cô, hướng cô rống to.

Hắn kinh tởm từ này! Hắn chán ghét từ này!

Hắn không thể nghe nổi từ “chú” này từ miệng cô gọi hắn.

Mà Du Tâm lúc này tâm trạng hoảng loạn, nghe hắn rống tức giận cũng im bặt, không dám mở miệng.

Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói câu nào, chỉ đơn thuần.. là đứng nhìn nhau.

Hải Từ thật lâu sau cảm thấy không thể nhịn được, rốt cục cũng bước lên phía trước, lúc cô đang thẫn thờ liền ôm vào lòng:

- Tại sao? Tại sao em lúc nào cũng coi tôi là chú?

- Tại vì... – Du Tâm nhất thời nhớ ra hắn đang tức giận, thu hồi luôn từ “chú” vào bụng.

Hải Từ phì cười. Không để ý thêm, xoa đầu cô hỏi:

- Theo tôi về, được không?

- Mama tôi có nói, nếu cảm thấy thích mới được theo nam nhân về nhà. Tôi không thích! – Du Tâm xoa xoa tay nói.

Hắn đen mặt. Có người mẹ nào đối với con gái mình nói như thế không?

- Tại sao?

- Anh lại đi hỏi tôi a?! Mama tôi nói tôi sắp già, thành hủ nữ. – Du Tâm nhún vai.

Hủ nữ có gì không tốt?! Nếu cho cô nói, cô liệt kê được cả một danh sách lợi ích khi làm hủ nữ.

- Không nhiều lời nữa, theo tôi về! – Hắn kiềm lại tức giận, một tay kéo Du Tâm đi đến gần xe.

- Tôi không có về! Hôm nay tôi còn phải đi làm!

- Không cần đi!

Du Tâm cau mày nhìn hắn. Tròng mắt xinh đẹp hiện rõ vẻ khó hiểu.

- Vì em là của tôi! – Hải Từ đi đằng trước cười, trực tiếp trả lời khúc mắc lòng cô.

- Cái gì? – Du Tâm mắt trợn tròn nhìn hắn.

Bao giờ?

Bao giờ?

Cô bao giờ nói là của hắn?!

- Không nhớ sao? Lúc ở đường quốc lộ, tôi có nói, nếu em đi, em là của tôi! – Hắn chỉ vào nàng, rồi lại chỉ vào hắn.

“ Được! Tôi cho em quyền lựa chọn. Một là tôi, hai là hắn. Nếu em bỏ đi, em là của tôi! Em ở lại, là của hắn!”

Từng sự việc rất nhanh chạy vào đại não Du Tâm, nhất vẫn là câu nói này.

Ô ô, cô hoàn toàn quên mất!

- Nhớ ra chứ? – Hải Từ đứng trước mặt cô, nở nụ cười ác ma.

Nhìn nhìn nhìn!! Cô thật muốn chọc thủng hai con mắt hắn ra a!

- Tâm Tâm, bây giờ, một là em tự vào, hai là để tôi quẳng em vào, ba là để tôi bế em đi bộ về. – Với chiều cao 1m64, Hải Từ thân hình 1m90 không còn cách nào, đành phải cúi thấp người xuống, mặt mặt đối diện nhau.

Đây, chính là lời đe dọa.

Nếu cô không vào, hắn sẽ quẳng cô vào, hoặc bế cô từ đây về nhà hắn. Cho dù cô vào hay không, hắn cũng sẽ đưa cô về nhà hắn.

Sự tình này, thật máu chó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.