Tiểu Vy tỉnh dậy, khẽ cử động eo đau nhức.
Đều là tại tên nam nhân chết tiệt kia! Ép nàng quá đáng mà!
Nàng xoay người, phát hiện chỗ nằm bên cạnh đã lạnh băng, hắn đã đi lâu rồi.
Nàng chuẩn bị xong xuôi mới bước xuống lầu, trên tay không quên cầm hộp xếp hình hôm qua.
- Quản gia Bình, Phong đâu?
Bà quản gia đứng dưới cầu thang cung kính cúi đầu nói:
- Tiểu thư, ngài ấy đã đi từ sớm rồi.
Thật lạ! Thường ngày hắn sẽ ép nàng dậy sớm để đến công ty, sao hôm nay lại không như vậy?
- Tiểu thư, ngài ấy nói lát nữa tiểu thư đến công ty.
- Quản gia Bình, bà.. có biết anh ấy nói đến làm gì không?
Quản gia Bình không cần nghĩ, lịch sự nói:
- Tiểu thư, ngài ấy chỉ dặn với tôi như vậy. Nếu không có việc gì, vậy
tôi đi trước tiểu thư. – Nói xong, bà lui về phía sau rời đi.
Tiểu Vy nhìn bóng lưng bà quản gia rời đi, trong lòng khẽ thở dài, rồi lại quay lại nhìn chiếc hộp trên tay.
- Để sau vậy!
* * *
- Nghe cho kỹ, nếu ông làm cô ấy bị thương, sẽ không yên ổn với tôi đâu!
Nam nhân ngồi khuất trong bóng tối nói vọng ra, nghe qua đầy sự áp bức.
- Ngươi có cần chỉ vì một nữ nhân mà tự hành hạ mình như vậy không?
Người đàn ông đứng trước mặt nam nhân này khẽ nhíu mày. Hắn không hiểu, rốt
cuộc tại sao chỉ vì nàng mà hắn lại tự hành mình đến như vậy? Hắn si
tình vậy sao?
- Không cần nhiều lời, đi đi! – Từ Trí dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt, mi tâm đau nhức khẽ giật nhẹ.
Hắn thật sự không thể để mất nàng thêm lần nữa. Nếu không được, hắn làm sao sống được? Làm sao hắn có thể chấp nhận ánh mắt sợ hãi cùng cảnh giác
kia của nàng được?
Nếu nàng không muốn, hắn buộc lòng phải ép nàng.
Ép nàng ở bên hắn, mãi mãi!
- Nhớ cuộc hẹn của chúng ta, 3 giờ! – Người đàn ông kia xoay người nói.
- Ừm.. Anh ấy có nói thêm gì không? – Tiểu Vy đứng trước mặt tài xế khẽ hỏi.
Tài xế lúc này lắc đầu, thành thật:
- Thưa tiểu thư, ngài ấy chỉ dặn tôi đưa tiểu thư đến, ngoài ra không còn gì thêm.
- Phiền chú.. nói tôi không đi có được không? Hôm nay tôi thực sự không khỏe. – Nàng bày ra khuôn mặt mệt mỏi.
- Cái này.. có lẽ ngài ấy sẽ không vui. – Tài xế tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận của ông chủ liền đổ mồ hôi lạnh. Đời nào hắn dám không nghe
lời ông chủ?!
- Vậy… được rồi! – Nàng nhìn bộ mặt sợ hãi của tài xế, không cam lòng bước vào xe đi đến Lạc thị.
“Ding!”
Tiểu Vy mở điện thoại, nhìn dãy số lạ, mày liễu khẽ cau lại.
Là ai gọi đây?
- Alô?
Nhưng đầu kia chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Nàng trong lòng dù tò mò nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại:
- Xin hỏi ai ở đầu bên kia?
- Vy..
- Ai vậy? – Tiểu Vy mày cau chặt lại, vội vàng hỏi. Giọng bên kia thật khàn! Là giọng đàn ông.
- Vy, là anh..
“Két!!!”
* * *
“Ding! Ding!”
- Chuyện gì? – Lạc Lãnh Phong nhấc điện thoại, mở đầu bằng giọng nói lạnh lùng.
- Lạc tổng, có vị tiểu thư tên Hoan Kiều nói muốn gặp ngài! - Ở đầu kia, thư ký dùng giọng cung kính thông báo.
Hoan Kiều?
Hắn nhớ có một lần đưa danh thiếp cho cô ấy khi ở thành phố D. Lần này có việc gì sao?
- Đưa cô ấy vào! – Hắn hướng phía điện thoại ra lệnh, sau đó xoay ghế nhìn khung cảnh thành phố A lúc này.
Đã gần một tiếng, nàng tại sao còn chưa tới?
- Lạc tiên sinh! – Hoan Kiều đứng ngoài cửa khẽ gọi hắn.
Nhìn thấy chiếc ghế chủ tịch quay lại, cô liền cười nói:
- Chào! Tôi là Hoan Kiều, bạn của Tiểu Vy, anh còn nhớ không?
- Tất nhiên! Tôi đã đưa cho cô danh thiếp! – Lãnh Phong bày ra nụ cười lịch sự.
- Ừm.. Tôi vừa đến thành phố A cách đây vài tiếng.. tôi có nhận được điện thoại của Tiểu Vy, nhưng cô ấy… không có trả lời. Tôi đến đây tìm cô
ấy, cô ấy không có ở đây à?
Nghe đến đây, nụ cười trên khuôn mặt Lãnh Phong tắt ngấm. Hắn nhíu chặt mày đứng lên:
- Chưa.. Cô ấy chưa đến..
- Vậy, tôi.. sẽ đến sau vậy? – Hoan Kiều lúng túng gãi đầu, nói nhỏ.
- Hoan tiểu thư, phiền cô tôi biết, thời gian cô ấy gọi cho cô, là bao giờ không?
- Ừm.. cách đây khoảng.. 15 phút đi?!
“Choang!!”
Hắn sắc mặt nghiêm trọng, hướng phía ngoài cửa vội vàng chạy đi, không để ý còn Hoan Kiều vẫn ngơ ngác trong văn phòng.
Có chuyện gì với nàng chăng?
- Cái gì? – Khải Bình ngồi bật dậy, tay cầm điện thoại nói lớn.
Hắn cúp máy, nhảy xuống giường, đưa tay lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người.
- An, Tiểu Vy có chuyện rồi! – Hắn kéo chăn, lôi thân ảnh nhỏ trong chăn ra.
- Cái gì?! – Tiểu An bị đánh thức, tâm tình không tốt.
- Tiểu Vy gặp chuyện, mau điện cho Lục Quân, nói 10 phút nữa phải có mặt ở Lạc thị! – Khải Bình lấy quần áo đưa cho cô, sau đó tự mình đi vào
phòng tắm.
Tiểu An dù mắt nhắm mắt mở đến đâu cũng phải bừng tỉnh, vội lấy điện thoại của hắn, nhấn gọi cho Lục Quân cùng Đường Hi.
Đùa sao?
Tại sao kẻ nào cũng đến tìm tiểu bảo bối của cô mà hại?!
- Alô, Lục Quân? Mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại Lạc thị, 10
phút nữa! – Cô cẩn thận nhắc lại lời Khải Bình, mặc lại quần áo chỉnh
tề.
“Rầm!”
Tiếng động lớn làm Tiểu Vy bừng tỉnh, mặt đối mặt với người đàn ông trước mặt.
- Ông là ai?
Người đàn ông trước mặt không cao hơn Lãnh Phong, có thể chỉ bằng 1m80, nhưng đáng sợ là ở khuôn mặt ông ta có một vết sẹo đi qua mắt phải đến miệng.
Từ đầu đến cuối vận y phục đen, nhìn qua giống quỷ satan đi tìm kẻ trốn thoát.
Nhưng.. nàng tại sao lại thấy khuôn mặt này rất quen?!
- Tiểu Vy, tôi hiểu lý do tại sao hắn lại quý trọng cô như vậy rồi!
- Ông quen tôi? Rốt cuộc ông là ai? – Nàng lúc này không có sợ hãi, ngược lại nhíu mày chặt hơn.
- Năm đó, tôi thật xin lỗi, đã làm chị cô như vậy! – Tên đàn ông khoanh tay cười quỷ dị.
Năm đó?
Bỗng chốc, tất cả mọi thứ như quay trở về, tràn ngập tâm trí nàng.
Người đàn ông năm đó!
- Là ông! Ông hại chị tôi!
- Thôi nào! Cô ta chẳng phải vẫn sống đó sao? Cô nên cảm ơn tôi vì đã không xuống tay đấy!
- Cảm ơn ông? Cảm ơn ông cái gì? Thả tôi ra! – Nàng giãy giụa, cố thoát khỏi còng tay.
- Cô biết ai sai tôi bắt cô không? – Tên đàn ông lui lại, thân hình chìm trong bóng tối, chỉ để lại âm thanh quỷ dị.
- Không biết! Cái gì tôi cũng không biết! – Nàng bán sống bán chết lắc đầu.
- Là Trần Từ Trí!
Khoảnh khắc, Tiểu Vy ngưng lại giãy giụa, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía góc tường – nơi tên đó đang đứng.
Trần Từ Trí?
Là anh ta?
- Cô biết không, anh ta từng bị tâm thần, vì cô!
- Tôi?
Tâm thần? Lãnh Phong chưa bao giờ nói Từ Trí bị tâm thần với nàng.
Nhưng nếu hắn bị tâm thần, tại sao vì nàng?
- Đủ rồi! Ra ngoài đi! – Lúc này, cánh cửa gỗ mở ra, một người đàn ông cùng chất giọng khàn khàn vang lên.
Tiểu Vy khẽ nheo mắt lại quan sát dung mạo người đàn ông kia, nhưng hết thảy đều thất bại, từ lúc hắn vào đến lúc tên người đàn ông kia đi ra, hắn
vẫn luôn chìm mình vào bóng tối.
Nhưng nàng biết, giọng kia, là giọng nói qua điện thoại lúc nàng ở trên xe.
- Anh là ai?
Từ Trí cười buồn nhìn nàng.
Nàng vẫn giả bộ mạnh mẽ như vậy, nhưng thật ra, nàng rất yếu đuối. Nàng yếu
đuối từ trong ra ngoài, cả lớp vỏ bọc mạnh mẽ kia cũng vậy...
- Em không nhận ra anh sao? Em hận anh đến như vậy à?
- Anh là Từ Trí?
Người đàn ông kia im lặng không nói. Tiểu Vy kinh hãi, nàng đưa tay không bị khóa lên che miệng.
- Người kia nói, anh bị bệnh tâm thần?
Vẫn im lặng. Tiểu Vy lúc này bị dọa sợ thực sự, đưa tay còn lại kéo mạnh khóa còng.
Nàng dùng lực quá mạnh, trên tay phải in hằn rõ vết còng, còn tay trái bị rạch một đường, chảy máu.
- Đừng như vậy! Em bị thương. – Từ Trí vội xông đến, kéo tay nàng lên quan sát.
- Không! Không nên động vào tôi! – Tiểu Vy vì bị dọa sợ, nức nở.
Từ Trí nhìn nàng, trong lòng nặng trĩu. Bàn tay run run đặt lên má nàng, giọng nói khàn khàn vang lên:
- Em nói vậy, như thể tôi là ác quỷ…
- Đúng! Anh là ác quỷ! Anh một lần bỏ rơi tôi, mặc tôi đau đớn. Anh một
lần suýt hại chết tôi, mặc tôi suốt một năm ròng rã chìm trong tình
trạng thừa sống thiếu chết. Anh rốt cuộc, còn muốn gì ở tôi? – Nàng hét
lên. Nước mắt rơi xuống bàn tay hắn, bỏng rát.
- Thì ra, em sợ anh đến như vậy sao? – Từ Trí cảm nhận khuôn mặt mình ướt dần, trái tim đau đớn, quặn lại từng hồi.
- Phải! Tôi sợ anh! Tôi sợ anh còn hơn sợ chết! – Nàng gật đầu, nước mắt vẫn rơi xuống.
Hắn từng nói yêu nàng, rồi lại lên máy bay rời đi nơi khác, nàng ngu ngốc ý muốn tự sát.
Nàng yêu người khác, hắn quay về, nói yêu nàng, nàng không cẩn thận bị hắn hại suýt chết.
Hắn rốt cuộc là như thế nào?
Từ Trí sau một hồi định thần lại đau khổ, khẽ mở mắt nói:
- Em có muốn biết tại sao Lạc Lãnh Phong vẫn chưa cưới em không?
- Anh nói gì?
- Em muốn biết tại sao hắn vẫn chưa cưới em không? – Từ Tri nhắc lại.
- Không muốn.. – Âm thanh nàng run run, thật nhỏ vang lên.
Nàng không nên nghe lời nói của người đàn ông này! Không đáng tin!
Từ Trí vẫn nhìn nàng, khóe miệng dâng lên nụ cười chua xót. Hắn không nói
gì, chỉ đơn thuần lấy ra một tập giấy, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng.
Tiểu Vy nhắm chặt mắt, khóe mắt bỗng chốc lại giật. Giọng nói run run:
- Đưa cho tôi xem làm gì..
- Anh cũng không biết, nhưng em vẫn nên xem. – Từ Trí vuốt nhẹ má nàng,
sau đó đứng dậy bỏ khóa cho nàng, rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh vốn có của nàng.
Tiểu Vy run rẩy cầm tờ văn kiện lên, ánh
mắt cô sâu lắng như hồ nước, sâu thẳm bên trong tràn ngập sự ưu thương,
đau lòng có, hồ nghi, cũng có..
Đinh Tử Linh? Thật không đáng tin!
“Rầm!”
- Chết tiệt!
Bàn tay ưu nhã của hắn giờ co lại một khối, đem tất cả những vật dụng trên bàn dùng lực hất xuống đất.
- Lãnh Phong, Tiểu Vy mất tích chưa được bao lâu, cậu không nên mất bình tĩnh! – Khải Bình nhìn hắn nói.
Hắn vẫn biết, nàng thêm một lần biến mất, sẽ là thêm một lần Lãnh Phong thống khổ.
Đến bao giờ, trò chơi này mới thực sự về hồi kết?
- Đi ra hết đi! – Lãnh Phong dùng lực đấm mạnh vào tường, rống to.
Đợi đến lúc căn phòng không còn ai, hắn nặng nề ngồi xuống ghế, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra một tia đau lòng phiền muộn.
Vy, anh thực mệt mỏi!
Anh mệt mỏi vì phải đi tìm em. Vy, rốt cuộc đã bao lần anh đi tìm em rồi?
Anh chán ghét phải đi tìm em, vì mỗi khi anh tìm được em, em luôn xảy ra chuyện.
Giống như có lưỡi dao đâm vào lồng ngực hắn, đau xót, hắn đau khổ.
Hạnh phúc, giống như máy bay giấy, dùng lực một chút, nó sẽ vĩnh viễn ở lại, không hề rời đi, dùng lực một chút, nó sẽ lại bay đi, mãi không quay
lại, biến mất…
- Vy, xin em, đừng xảy ra chuyện..
Từ Trí ngồi ở trên bàn, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, trong thâm tâm khẽ quặn đau.
- Em sao rồi?
- Người mình thương mến giấu mình đi đính hôn với người khác, anh nghĩ sao? – Tiểu Vy cánh môi tái nhợt lại, khẽ mở miệng.
Nàng cảm thấy, như là mình đã cạn kiệt nước mắt, khóe mắt nàng khô lại, đau xót..
Từ Trí đối diện nàng sắc mặt nặng nề không trả lời.
Quả nhiên, hắn không là gì.
Cho dù hắn có chết, người nàng quan tâm vẫn chỉ là Lạc Lãnh Phong.
Tại sao? Hắn đã tạo dựng đủ thứ, nàng vẫn không hề động tâm?
- Cho dù như vậy, em cũng nên ăn chút gì đó. – Hắn đẩy đến trước mặt nàng một đĩa thịt bò.
Nàng cúi đầu nhìn đĩa thịt bò, sau đó lại nhìn hắn, miễn cưỡng nói:
- Cảm ơn! Nhưng tôi không ăn thịt bò.
Trong lòng Từ Trí lại thêm một lần hung hăng đau đớn.
Thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp, rất nhỏ nhẹ, chỉ có hai người ngồi trên bàn nghe thấy:
- Lúc trước em rất thích ăn thịt bò, mỗi cuối tuần, em đều làm nũng anh
đi mua thịt bò cho em ăn, anh lúc đó không thấy động tâm gì, chỉ là bây
giờ đã thấy hận.
- Ừm.. – Tiểu Vy ánh mắt trở nên ảm đạm, nàng trả lời bâng quơ.
- Em có muốn biết tại sao anh thấy hận không?
Thấy nàng im lặng. Hắn cười buồn, tiếp tục nói:
- Anh hận chính mình, là vì lúc đó đã lừa em, rời bỏ em…
- Tôi biết điều đó, tôi buồn, tôi khóc.. thật ngu ngốc! – Nàng miễn cưỡng nở nụ cười.
Ngu ngốc! Đi tin vào đàn ông, rồi bị cả hai người lừa gạt.
Nàng vẫn luôn ngu ngốc!
- Anh lúc đó, mất rồi mới thấy hối hận. – Hắn đưa tay xoa đầu, cười nhạt.
Nàng trầm mặc. Đấu tranh đến nửa ngày, cuối cùng mở miệng hỏi hắn:
- Anh.. đưa tôi trở về.. Có được không?
- Em biết là anh yêu em…
- Tôi mệt! Tôi muốn về phòng! – Tiểu Vy lúc này không nhịn được, nàng giựt khăn ăn ra, đứng dậy.
- Được, để quản gia dẫn em đi. – Từ Trí dừng lại ý nghĩ của mình, đứng dậy cẩn thận dẫn nàng đến cầu thang.
Hắn không muốn để lại ấn tượng xấu của mình cho nàng. Hắn cũng không muốn làm tổn thương nàng.
Có lẽ.. hắn thật sự thua sao?
Từ Trí nhìn nàng bước lên lầu, khẽ cụp mắt, che giấu đi sự tuyệt vọng bên trong.
- Tiểu Vy!
Ở trên cầu thang, nàng khựng lại, chậm rãi quay người, mặt đối mặt với hắn.
Im lặng, nàng đơn thuần chỉ là chờ hắn nói câu tiếp theo.
- Ta cần nói chuyện..
* * *
Tiểu Vy dường như quên cả việc hô hấp. Nàng cả kinh nhìn người đàn ông trước mặt.
Thật sự là hắn sao? Chỉ như vậy thôi sao?
- Anh chỉ cần một ngày, một ngày thôi, sau đó anh sẽ đưa em về. Vì vậy,
em có thể dành một ngày mai cho anh được không? – Hắn nắm chặt tay nàng, trong mắt chứa đầy sự khẩn cầu.
Có lẽ, nàng và hắn cũng đã đi vào ngõ cụt thật rồi!
Nàng do dự một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu.
Nếu thật sự hắn không có ý định hại nàng. Nàng cũng sẽ không cần cảnh giác hắn quá.
- Tiểu Vy, em có gọi điện cho Lạc Lãnh Phong không? – Từ Trí lúc này cười thực thoải mái, hắn cầm chiếc điện thoại đưa cho nàng.
- Có thể sao?
Tất nhiên không thể!
Trong lòng hắn nói vậy, nhưng hành động lại không dám, miễn cưỡng đưa nàng điện thoại. Mỉm cười rời khỏi phòng nàng.
Tiểu Vy nghe tiếng đóng cửa, việc đầu tiên là mở máy gọi cho hắn.
Điện thoại nàng đã tắt từ hôm qua, bây giờ mở lại, không thể tránh khỏi vài chục cuộc gọi của Lãnh Phong.
- Vy, là em phải không? - Ở đầu kia, Lãnh Phong tâm trạng thực khẩn
trương, giọng nói khàn khàn, hắn đã gần mười tiếng chưa chợp mắt.
Tiểu Vy lúc này sực nhớ ra. Phải rồi! Đơn đính hôn giữa Lạc Lãnh Phong và Đinh Tử Linh.
Trong nháy mắt, cánh môi tái nhợt khẽ mím lại, nàng nhấn vào nút đỏ, hủy cuộc gọi.
Nàng không muốn nói với hắn, ít nhất là lúc này.
- Chết tiệt! – Lãnh Phong ánh mắt đầy tia máu, hung hăng ném điện thoại về phía góc tường.
- Mất bao nhiêu lâu? – Hắn quay sang hỏi Khải Bình.
Khải Bình ngồi trên ghế khẽ đẩy gọng kính.
- Tối thiểu 60 giây.
- Được! 60 giây! – Hắn từng chữ như cố thoát ra khỏi kẽ răng.
Hắn phải tìm bằng được nàng!
Trong phòng, Tiểu Vy ngồi co ro một góc giường, ánh mắt thấm đẫm buồn bã nhìn vào màn hình điện thoại.
Nắng chiều rọi vào căn phòng, nhẹ nhàng, ảm đạm, còn tiếng hát vẫn được cất lên, đau buồn..
Như hoa, như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên...
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng
Chìm vào giấc mộng cuồng si...
Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em vẫn đa tình...
Tâm tình không hiểu được, người tiều tuỵ
Tan biến trong làn mưa mờ khuất... *
* * *
Tiểu Vy tay cầm điện thoại, mi mắt khẽ động, nàng nhẹ nhàng nói:
- Em không biết…
- Cái cô Đinh Tử Linh đó, em nghĩ sao? – Đầu kia đang nói chuyện cùng
nàng, Tiểu An nhìn sắc mặt khẩn trương của Lạc Lãnh Phong khẽ gật đầu.
- Em không biết.. – Tiểu Vy nhắm mắt, vẫn là câu trả lời như cũ.
Lạc Lãnh Phong ngồi trên ghế, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Tìm cũng đã tìm ra, nhưng lúc này hắn thật muốn nói chuyện với nàng.
Miệng nàng nói nàng ổn, nhưng có thật sự như vậy không?
Chờ đợi một hồi, hắn rốt cuộc không nhịn được, đứng dậy giựt lấy điện thoại từ tay Bạch Tiểu An, buông một câu:
- Em tin anh không?
- … - Im lặng.
- Bạch Tiểu Vy, anh nhắc lại, em tin anh không? – Chân mày hắn khẽ giật, không phải là hỏi, là uy hiếp.
Nếu nàng nói không, hắn không biết được mình sẽ làm ra cái loại hành động gì nữa.
- Thật sự? – Tiểu Vy mắt nhìn thấy cửa mở ra, rất nhanh liền che tai nghe điện thoại lại.
- Về chuyện đính hôn của Lạc Lãnh Phong là giả, em biết chứ? – Từ Trí lúng túng nói.
Trong giây lát, người Tiểu Vy như cứng ngắc lại, rồi rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, nàng nở một nụ cười nhẹ, khẽ nói:
- Thực ra, ngay từ đầu em cũng không tin..
Từ Trí trầm mặc, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.
- Anh biết không, từ trước tới giờ, anh nói dối rất tệ! – Tiểu Vy điểm vào chóp mũi mình, nở nụ cười tươi.
- Về Lạc Lãnh Phong… em có muốn về ngay bây giờ không? Anh sẽ đưa em đi! – Trần Từ Trí nhìn nàng, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt, rằng nàng không còn bài xích hắn.
Tiểu Vy dù vẫn còn cảnh giác, nhưng cũng đắn đo một hồi, nàng lại cười nói:
- Có lẽ để sau!
Đúng vậy! Trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là từ
yêu thương thành thù hận, từ có trở thành mất, từ hạnh phúc trở thành
đau thương.
Mà hắn ở đây, từ hạnh phúc trở thành đau thương, giờ lại là đau thương trở về hạnh phúc.
*Trích bài hát: Là tự em đa tình - Hồ Dương Lâm.
Để nghe bài hát "Là tự em đa tình",
Link: http://mp3.zing.vn/bai-hat/La-tu-em-da-tinh-Ho-Duong-Lam/IW78UUA9.html