Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 37: Chương 37: Cầm thú được giải trừ phong ấn




Cố Vi Vi bất ngờ bị cưỡng hôn nên đầu óc đều choáng váng, chờ tới khi ý thức của cô hoạt động trở lại thì Phó Hàn Tranh đã rất nhiệt tình mà quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô, trong miệng và cả trong từng hơi thở của Cố Vi Vi đều bị luồng khí tức riêng biệt của hắn xâm chiếm.

Cố Vi Vi ngã người ra phía sau muốn né tránh hắn nhưng Phó Hàn Tranh lại càng cúi người xuống sát hơn nữa, quyết không để cô thoát ra. Cuối cùng, Cố Vi Vi không chống đỡ nổi nữa, cơ thể vì thế mà ngã xuống mặt bàn.

Ngay lúc đó, một bàn tay nhanh như chớp đã đỡ sau gáy cô rồi thật nhẹ nhàng mà đặt đầu cô xuống, giúp cô tránh bị đập đầu thẳng xuống bàn.

Nhưng nụ hôn nồng nhiệt đến cực điểm kia vẫn chưa hề có dấu hiệu kết thúc.

Cố Vi Vi dùng hết sức lực mà đẩy bộ ngực rắn chắc đang ép lên người cô của Phó Hàn Tranh ra nhưng lại chỉ có thể càng kéo rộng cổ áo choàng tắm của hắn, trực tiếp để lộ ra cơ ngực đầy đặn đầy mê hoặc của một người đàn ông.

Cố Vi Vi tức giận cố tình cắn mạnh vào môi Phó Hàn Tranh, đầu lưỡi của cả hai lập tức cảm nhận được vị tanh của máu đang tràn ra từ miệng Phó Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh bị đau rồi mới buông đôi môi cô ra, đưa tay lên lau vết máu trên môi mình, trên mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn.

Lau vết máu kia xong, Phó Hàn Tranh đỡ Cố Vi Vi ngồi dậy nhưng vẫn không chịu nhường đường để cô xuống.

Cố Vi Vi thật sự nổi cáu, trừng mắt lên nhìn hắn mà thở gấp, “Anh làm như vậy là muốn xác nhận cái gì chứ?”

Bờ môi mỏng của Phó Hàn Tranh bị máu tươi chảy ra nhuộm thành màu đỏ sẫm, trên mặt lại mang theo ý cười rất ôn nhu, cả người toát lên dáng vẻ tà mị lại gợi cảm như yêu nghiệt mê hoặc lòng người.

“Xác nhận xem có phải tôi có hứng thú với em rồi hay không.”

Thử rồi mới phát hiện hóa ra cô còn hợp ý hắn hơn cả tưởng tượng.

Cố Vi Vi hít vào một hơi thật sâu, ép bản thân phải tỉnh táo lại rồi nghiêm túc nói với hắn, “Phó tổng, trước đây tôi trẻ người non dạ mạo phạm đến ngài là tôi sai, thật xin lỗi anh. Nhưng bây giờ tôi không hề có chút hứng thú gì với anh cả, một chút cũng không có!”

Phó Hàn Tranh duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc lộn xộn trên mặt cô ra sau tai, khóe miệng còn hiện lên mấy phần ý cười rất vui vẻ, “Nếu em thấy tối hôm đó biểu hiện của tôi không đủ ôn nhu, vậy hôm nay lại cho tôi một cơ hội đi, tôi có thể làm em vừa ý.”

Trời ạ, hắn dùng hành động thô bạo như thế mà đoạt mất đêm đầu tiên của một người con gái, thật sự chẳng có lấy một chút phong độ hay ôn nhu của một người đàn ông gì cả.

Cố Vi Vi bị hắn chọc tức tới phát run, cô đã cố gắng hết sức tránh xa tên đàn ông nguy hiểm này rồi, không hiểu ông trời muốn trêu ngươi cô hay sao mà lại biến mối quan hệ giữa hai người bọn họ thành trở nên ám muội như vậy cơ chứ.

“Phó tổng, trước đây tôi cố tình tiếp cận anh chẳng qua là vì muốn lợi dụng anh để giành lại những gì thuộc về Mộ gia mà thôi.”

“Em có thể tiếp tục lợi dụng.” Phó Hàn Tranh dùng ánh mắt sáng lấp lánh như sao trên trời mà chăm chú nhìn Cố Vi Vi, giọng điệu nhẫn nại cùng ôn nhu trước nay chưa từng có, “Tôi có thể giúp em giành lại tất cả những gì thuộc về Mộ gia, cũng có thể giúp em xử lý những kẻ gây chuyện kia, điều kiện là…. em trở thành người của tôi.”

“Không cần anh giúp, chỉ cần nhìn một mình Lê Gia Thành là biết kiểu đàn ông có tiền đều không đáng tin chút nào. Tôi muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình mà giành lại những thứ vốn thuộc về mình.” Cố Vi Vi kiềm chế một bụng lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, nếu không phải cô biết rõ bản thân đánh không lại hắn cũng không trêu chọc nổi hắn thì bây giờ cô đã thực sự động thủ đánh người rồi.

“Bây giờ thì mời anh tránh ra cho.”

“Dựa vào bản lĩnh của chính mình sao?”

Phó Hàn Tranh thản nhiên mỉm cười, “Ở Trung Quốc này tôi có thể khiến cho Mộ Vi Vi em nửa bước cũng khó đi.”

“Đường đường là tổng tài của tập đoàn Phó thị, anh nhất định phải dùng cách đê tiện như vậy để đối phó với một tiểu cô nương mới chỉ mười mấy tuổi như tôi sao?” Cố Vi Vi nghiến răng nghiến lợi đáp trả.

“Đã là thương nhân thì phải đủ gian xảo, đối với thứ mà bản thân muốn có được xưa nay tôi đều dùng mọi cách, không trừ thủ đoạn nào.” Phó Hàn Tranh cười mà như không cười, thản nhiên nói.

Cố Vi Vi kiên quyết nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn mà lạnh lùng nói, “Vậy anh cứ dứt khoát bức chết tôi là được rồi, dù sao thì tôi cũng đã đánh mất nhiều thứ như vậy rồi, có thêm cái mạng này nữa thì cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”

Phó Hàn Tranh bế cô từ trên bàn xuống rồi giơ tay lên xoa đầu cô như thể đang muốn vỗ về,

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

Cố Vi Vi vừa được thả ra liền lập tức trở về phòng, khóa cửa phòng lại rồi lại còn lấy bàn ghế cùng tủ đồ trong phòng ra chặn cửa.

Mộ Vi Vi thật sự muốn hại chết cô chắc, tại sao lại cố chấp đi cưỡng ép Phó Hàn Tranh cơ chứ.

Phó Hàn Tranh sau khi ngủ cùng cô ta xong liền giống như một tên cầm thú được giải trừ phong ấn đang đến thời kỳ động dục vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.