Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Vi Vi tỉnh dậy rồi cũng không dám mở cửa ra khỏi phòng của mình. Cô lặng lẽ đứng sau cánh cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, muốn đợi Phó Hàn Tranh rời khỏi nhà rồi mới đi ra ngoài.
Phó Hàn Tranh vẫn dậy sớm như thường lệ, chờ Từ Khiêm mang quần áo sạch và vali hành lý đến cho hắn.
Từ Khiêm nhìn dáng vẻ nhàn rỗi thảnh thơi ngồi uống cà phê sáng của Phó Hàn Tranh, không khỏi thắc mắc mà hỏi, “Không cần gọi Mộ tiểu thư một tiếng sao?”
Phó Hàn Tranh nghe Từ Khiêm nhắc đến Cố Vi Vi thì liếc mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ còn đang đóng chặt của cô rồi đáp, “Không cần, bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi.”
Từ Khiêm không hiểu rõ phương thức đối xử với con gái của ông chủ hắn cho lắm, trước đây khi mà Mộ tiểu thư ngày ngày theo đuổi hắn thì hắn chê người ta phiền phức, lúc nào cũng quấy rầy hắn.
Bây giờ Mộ Vi Vi thay đổi thái độ rồi, không quấy rầy hắn như trước nữa thì đến lượt hắn đi quấy rầy người ta, đây là biến thái đến mức nào cơ chứ...
Phó Hàn Tranh ăn sáng xong, đến giờ đi làm liền chuẩn bị xuất phát đi đến công ty.
Trên đường đi, hắn vẫn luôn tập trung vào việc xem tài liệu của cuộc họp sáng nay, thỉnh thoảng thì lên tiếng giao nhiệm vụ cho Từ Khiêm đang lái xe. Lơ đãng liếc mắt ra bên ngoài cửa xe, Phó Hàn Tranh vô tình nhìn thấy một cửa tiệm bán hoa ở bên đường đang mở cửa.
“Dừng xe.”
Từ Khiêm vội vàng đỗ xe bên lề đường rồi quay đầu lại nhìn người đang ngồi ở ghế sau, hỏi, “Ông chủ, sao vậy?”
Phó Hàn Tranh vẫn đang chăm chú nhìn tiệm bán hoa kia, nói, “Muốn nói xin lỗi với người khác thì nên tặng hoa gì?”
Từ Khiêm dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu mà nhìn hắn, sau đó dựa vào kinh nghiệm xin lỗi bạn gái của bản thân mà trả lời, “Hoa hồng vàng hoặc là hoa bách hợp.”
“Mua đi, hoa hồng vàng.” Phó Hàn Tranh quyết định, tối hôm qua hắn quả thật có chút dọa Mộ Vi Vi sợ rồi.
Từ Khiêm nhận lệnh xong liền xuống xe, theo yêu cầu của hắn mà đi mua một bó hoa hồng vàng, lúc quay lại xe thì lại thấy Phó Hàn Tranh đã đổi lên ngồi ở chỗ lái xe.
Hắn lấy ra một tấm card rồi tự mình cầm bút, như rồng bay phượng múa mà thản nhiên viết lên đó một hàng chữ rồi bỏ vào trong bó hoa hồng vàng kia.
“Cậu không cần đưa tôi đến công ty nữa, mang hoa về nhà trọ đi.”
Từ Khiêm ngây người đứng trên vỉa hè nhìn theo chiếc Royce Phantom màu đen dần dần hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường lớn rồi cúi đầu nhìn bó hoa hồng vàng trên tay mình, đành chấp nhận số mệnh hẩm hiu của mình mà bắt xe quay về nhà trọ Cẩm Tú.
Thôi thì, ông chủ đại nhân nhà hắn lần đầu tiên muốn tặng hoa cho một phụ nữ, nhiệm vụ quan trọng như vậy đương nhiên là hắn phải tận lực thực hiện cho tốt rồi.
Nhà trọ Cẩm Tú.
Cố Vi Vi nghe nghóng một hồi, nhận ra Phó Hàn Tranh ra khỏi nhà rồi mới khổ sở dời bàn ghế và tủ đồ mà tối hôm qua cô dùng để chặn cửa đề phòng Phó Hàn Tranh nửa đêm giở trò về vị trí cũ, sau đó ra khỏi phòng đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi gặp Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên.
Cô vừa mới thay quần áo rồi mở cửa ra lại trùng hợp trông thấy Từ Khâm trên tay cầm theo một bó hoa đang chuẩn bị gõ cửa.
“Mộ tiểu thư, là ông chủ bảo tôi giúp anh ấy mang tới đây.”
Cố Vi Vi nhìn thoáng qua những cánh hoa hồng vàng tươi đẹp còn đang đọng lại vài giọt nước trong suốt, hoa hồng vàng là biểu tượng của sự hối lỗi, Phó Hàn Tranh đang muốn xin lỗi cô về chuyện tối hôm qua hắn cưỡng hôn cô sao?
Từ Khiêm đợi một lúc lâu, thấy Cố Vi Vi cũng không có ý định nhận lấy nên đành trực tiếp vào nhà đặt hoa lên bàn.
“Mộ tiểu thư, đây là lần đầu tiên mà ông chủ tặng hoa cho một cô gái, hy vọng cô sẽ thích.”
Cố Vi Vi không làm khó Từ Khiêm nữa, lại đột nhiên nhớ đến chuyện tôi hôm qua Phó Hàn Tranh nói hôm nay hắn phải đi công tác, cô vẫn không yên tâm mà hỏi lại lần nữa cho chắc “Trợ lý Từ, có phải hôm nay ông chủ của anh đi công tác không?”
“Ừm, chuyến bay lúc mười một giờ.” Từ Khiêm thành thật trả lời cô.
“Đi mấy ngày vậy?”
“Ba ngày.”
Cố Vi Vi nghe xong thì gật đầu, “Được rồi, anh đi đi.”
Phó Hàn Tranh đi công tác ba ngày, tức là cô sẽ an toàn trong ba ngày này nhưng dù sao thì vẫn nên nhanh chóng tìm chỗ nào đó để chuyển ra ngoài mới được, không thể tiếp tục ở lại cái hang sói này nữa.
Từ Khiêm chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau Cố Vi Vi liền mang hoa xuống lầu, ném vào thùng rác.
Cùng lúc đó, trong phòng họp ở tập đoàn Phó thị, Phó Thời Khâm cùng một loạt quản lý cấp cao của công ty ai nấy đều rất chăm chú mà nhìn chằm chằm ….. vết thương đầy ám muội trên miệng Phó Hàn Tranh.
Phó Thời Khâm nhớ đến chuyện tối hôm qua anh trai hắn đưa Mộ Vi Vi quay về nhà trọ Cẩm Tú rồi cũng không hề trở lại biệt thự Thiên Thủy, vết thương kia lại không phải bị ở chỗ khác mà cứ nhất định phải ở ngay miệng hắn, không cần nghĩ cũng biết là do hôn người khác mà có.
Tính bà tám nổi lên, hắn lập tức cợt nhả mà soạn một cái tin nhắn rồi gửi đi: Mộ Vi Vi, tối hôm qua cô lại ngủ với anh trai tôi đúng không?!”