Phó Thắng Anh nâng kính, thật tỉ mỉ mà nhìn bức ảnh chụp cận mặt Phó Hàn Tranh trên màn hình điện thoại, vết thương trên miệng trông rất rõ ràng.
“Con có chắc là anh trai con tìm được bạn gái không vậy?”
“Chẳng lẽ cha hi vọng anh ấy tìm bạn trai sao?” Phó Thời Khâm bị cha ruột của hắn dọa sợ, cực kỳ nghiêm túc mà khẳng định thêm lần nữa, “Là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất xinh đẹp nữa.”
Phó Thắng Anh nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Vậy thì tốt rồi, chỉ cần không phải là con gái của Cố gia thì nó thích lấy ai cũng được cả.”
Phó phu nhân liếc sang chồng mình một cái, vẻ mặt rất nghiêm túc mà bổ sung thêm, “Con gái của Cố gia tuyệt đối không được, cả Mộ Vi Vi cũng không được.”
Bà còn đang muốn nói thêm gì đó thì bỗng nhiên điện thoại của Phó Thời Khâm đổ chuông. Hắn vừa nhìn thấy tên người gọi tới trên màn hình điện thoại thì lập tức hết sức cung kính mà bắt máy.
“Anh, có gì muốn dặn dò sao?”
“Cô ấy khỏi bệnh chưa?”
Ngữ khí của Phó Hàn Tranh có vẻ trầm hơn bình thường, dường như tâm trạng của anh đang không được tốt cho lắm.
“Em cũng không gặp cô ấy, làm sao mà biết là cô ấy khỏi bệnh hay chưa chứ?”
“Vậy bây giờ cậu đi gặp đi.” Phó Hàn Tranh lạnh giọng nói.
“Anh trai thân yêu của tôi ơi, bây giờ đã sắp mười hai giờ đêm đến nơi rồi đấy. Anh sốt ruột muốn biết đến thế thì sao không tự đi mà gọi điện hỏi thăm người ta đi.”
Ở đầu dây bên kia, Phó Hàn Tranh im lặng một lúc rồi đáp, “Cô ấy chặn số điện thoại của tôi rồi.”
Phó Thời Khâm ngậm một miệng đầy cơm, đứng hình tại chỗ mất mấy giây rồi đột nhiên cười đến phun hết cơm ra ngoài, phải uống một ngụm nước vào mới có thể khó khăn mà nuốt chỗ cơm còn đang nghẹn trong cổ họng xuống, cố nhịn cười mà nói.
“Vậy anh gọi đến điện thoại ở nhà trọ đi, bây giờ cô ấy chắc là về nhà rồi.”
Người đang ở đầu dây bên kia lại rơi vào trầm mặc thêm vài giây nữa, sau đó từ tốn đáp rằng, “Đường dây điện thoại bị rút ra luôn rồi.”
Phó Thời Khâm nghe đến đây thì không thể nhịn nổi nữa, che điện thoại di động lại mà cười đến đau cả bụng, ông anh trai ưu tú của hắn mà cũng có ngày hôm nay.
Phó Hàn Tranh đột nhiên nghe thấy vài âm thanh rè rè truyền tới, sao đột nhiên hắn lại cảm thấy nghe có vẻ hơi sai thì phải?
“Phó Thời Khâm, cậu dám cười thêm một tiếng nữa xem?” Phó Hàn Tranh lạnh giọng đe dọa.
Tuy là hắn không nghe được giọng cười của Phó Thời Khâm nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tên Phó Thời Khâm kia đang làm cái gì.
Phó Thời Khâm hắng giọng một cái, cố làm bản thân trấn tĩnh lại rồi đáp, “Chuyện đó... hôm nay muộn rồi, để ngày mai em đi xem giúp anh vậy.”
Tại sao trước đây hắn lại có thể ngốc nghếch đến mức không nhận ra giữa Mộ Vi Vi và anh trai hắn có gì đó mờ ám cơ chứ?
“Ừm.” Phó Hàn Tranh nhàn nhạt đáp một tiếng rồi cúp máy.
Phó Thời Khâm vừa mới đặt điện thoại xuống liền dương dương tự đắc mà nói với cha mẹ hắn đang ngồi ở đối diện, “Thấy chưa, anh ấy đã ra nước ngoài công tác rồi mà còn không quên gọi điện thoại hỏi thăm chuyện người ta bị cảm đã đỡ chưa, đãi ngộ này... chúng ta làm gì đã có ai được hưởng chứ?”
“...Bị cảm?” Phó phu nhiên bất giác nhớ đến chuyện ở buổi lễ khai trương hôm nay, nghe giọng của Mộ Vi Vi thì có vẻ con bé đó cũng đang bị cảm thì phải.
Nhưng vừa nghĩ tới khả năng này bà liền gạt phăng mối nghi ngờ này đi ngay lập tức. Không thể nào là con bé đó được, trước đây Hàn Tranh chán ghét con bé như vậy cơ mà, con trai của bà có coi trọng ai thì cũng không thể coi trọng nha đầu chỉ biết gây sự kia.
Phó Thắng Anh gấp tờ báo lại, không khỏi tò mò, “Rốt cuộc là con cái nhà nào, anh trai con không nói tới chuyện bao giờ thì đưa con bé về nhà ra mắt sao?”
Phó Thời Khâm liếc sang Phó phu nhân rồi chần chừ không nói, mẹ hắn không thích Mộ Vi Vi, lỡ biết chuyện rồi lại động tay động chân gây khó dễ thì hỏng, vẫn nên chờ anh trai hắn tự mình nói với bọn họ đi.
“Bây giờ anh ấy còn chưa theo đuổi được người ta nữa, nhưng mà dựa vào hiệu suất làm việc của anh ấy mà nói, chắc chắn là rất nhanh thôi sẽ đưa cô ấy về nhà ra mắt mọi người cho mà xem. Biết đâu sang năm mọi người còn được bế cháu rồi cũng nên.”
Xưa nay một khi anh trai hắn đã ra tay thì sẽ không có chuyện dây dưa quá lâu, chỉ cần trong lòng đã quyết tâm thì nhất định có thể đạt được mục đích.
Cho nên Mộ Vi Vi có trốn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh trai hắn được.
“Thời Khâm, cháu đi theo ta một chút.” Phó lão phu nhân đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Phó Thời Khâm rất ngoan ngoãn mà đi theo bà nội, hỏi, “Bà nội, có chuyện gì mà phải gọi cháu ra ngoài nói vậy?”
Phó lão phu nhân nhìn tới nhìn lui xung quanh một chút, xác định không có ai ở gần thì mới nhỏ giọng hỏi, “Lúc nãy cháu nói bạn gái của Hàn Tranh…. Hẳn là Vi Vi đi?”
Phó Thời Khâm gật lấy gật để, “Bà nội quả nhiên là có đôi mắt vàng, liệu việc như thần…..”
Phó lão phu nhân vui mừng mà cười thật hạnh phúc, không khỏi kiêu ngạo mà nói, “Ta biết mà, nhãn quang của ta thì sai thế nào được.”