Vì phải tranh thủ chuyển nhà đi trước khi Phó Hàn Tranh đi công tác về nên hai ngày nay Cố Vi Vi cùng Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên không gặp nhau, cô gấp gáp đi khắp nơi tìm phòng trọ, ngày nào cũng bận rộn đi ra đi vào hết nơi này đến nơi khác.
Thế nên Phó Thời Khâm đến nhà trọ tìm Cố Vi Vi những ba lần nhưng lần nào cũng bắt hụt.
Quả nhiên là ông trời không phụ người có lòng.
Cuối cùng thì Cố Vi Vi cũng tìm được một căn phòng trọ nhỏ, tuy phòng trọ nhỏ này chỉ lớn bằng phòng tắm của nhà trọ Cẩm Tú kia nhưng cũng đủ để một mình Cố Vi Vi ở rồi.
Cố Vi Vi thỏa thuận tiền thuê phòng với chủ phòng trọ xong, lại đưa trước tiền đặt cọc cho người ta, sau đó chuẩn bị về nhà chuyển đồ đạc sang chỗ ở mới thì lại nhận được điện thoại của Kỷ Trình hẹn gặp cô.
Trùng hợp là Kỷ Trình cũng đang ở gần đây nên Cố Vi Vi liền trực tiếp nhận lời rồi đến chỗ cô ấy.
“Tôi mua vé xem nhạc kịch rồi, ba chúng ta cùng đi xem đi!” Kỷ Trình đưa mấy tấm vé xem nhạc kịch mà cô đã mua sẵn từ trước ra.
“Nhưng tôi còn có việc.”
Cố Vi Vi khó xử nói.
Cô còn phải nhanh chóng quay về thu dọn đồ đạc để chuyển nhà, làm gì có tâm trạng mà đi xem nhạc kịch chứ.
“Cô đã cho chúng tôi leo cây mấy hôm nay rồi đấy, bây giờ đến cả đi xem một vở nhạc kịch với chúng tôi mà cũng không được sao?” Kỷ Trình bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi, trên mặt rõ ràng là không vui chút nào.
Cố Vi Vi bất đắc dĩ thở dài, “Thôi được rồi, tôi đi.”
Dù sao thì đồ đạc cũng đã thu xếp sắp xong rồi, chỉ còn lại mấy thứ đồ lặt vặt chưa dọn xong mà thôi.
Tối ngày mai Phó Hàn Tranh mới đi công tác về, sáng mai cô đem chúng đi vẫn còn kịp.
Ba người bọn họ có mặt ở nhà hát sớm hơn nửa tiếng trước khi vở kịch bắt đầu, những khán giả khác cũng đang lần lượt vào chỗ của mình.
Minh Diệp mặc một bộ đồ thể thao, lúc đến nơi, vừa nhìn thấy ba người Cố Vi Vi thì ngẩn người tại chỗ, sau đó lại rất nhanh chóng mỉm cười rồi gật đầu chào hỏi bọn họ, “Vi Vi, Thiên Thiên, mọi người cũng tới sao?”
“Anh họ, thật trùng hợp, anh cũng đến đây xem nhạc kịch sao?”
Kỷ Trình vui vẻ cười rồi vẫy tay chào hỏi Minh Diệp, vừa chào lại vừa cẩn thận đánh mắt liếc sang quan sát từng biến đổi nhỏ nhất trên gương mặt của Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi gượng gạo chào hỏi Minh Diệp, đã sớm nghi ngờ Kỷ Trình không có mục đích tốt, vậy mà cuối cùng vẫn bị cô ấy lừa đến đây.
Chắc chắn là ông anh họ xui xẻo này của Kỷ Trình còn tưởng rằng cô ấy chỉ hẹn một mình hắn đến xem nhạc kịch thôi nên mới vui vẻ mà chạy đến đây.
Kết quả lại là cô ấy chỉ muốn lừa hắn đến để hẹn hò với Cố Vi Vi mà thôi.
Xem được nửa tiếng đồng hồ, Kỷ Trình bắt đầu lôi kéo Lạc Thiên Thiên đi vệ sinh cùng mình sau đó trốn đi mất.
Cố Vi Vi dùng thái độ đồng tình mà nhìn Minh Diệp đang ngồi bên cạnh mình, “Anh vẫn nên tìm cơ hội nào đó mà nói rõ chuyện này với Kỷ Trình đi, nếu không cô ấy cứ tiếp tục ngốc nghếch mà ghép đôi hai chúng ta đấy.”
Minh Diệp bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Đúng là nên tìm cơ hội để nói sớm thôi.”
Còn chần chừ thêm bao nhiêu lâu thì nha đầu ngốc đó lại nhiệt tình mà giới thiệu bạn gái cho hắn bấy nhiêu.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên vừa trốn đi thì Cố Vi Vi và Minh Diệp cũng quyết định rời khỏi nhà hát.
“Chỗ này khó bắt xe, để tôi đưa cô về đi.”
Dù sao thì cô ấy cũng là bạn bè của Trình Trình, không đưa cô ấy về tới nhà an toàn thì nha đầu kia lại trách hắn cho mà xem.
Cố Vi Vi đang không biết có nên lên xe không thì không biết Phó Thời Khâm từ đâu đột nhiên xuất hiện, còn dẫn theo một phụ nữ xinh đẹp đi cùng. Hắn vừa trông thấy Cố Vi Vi đã kinh ngạc mà gọi một tiếng.
“Mộ Vi Vi?”
“Sao anh lại ở đây?” Cố Vi Vi nhíu mày nhìn Phó Thời Khâm, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm bất thường.
“Có hẹn.” Phó Thời Khâm ôm lấy mỹ nữ bên cạnh, nói, “Chúng tôi đang chuẩn bị quay về, cô có muốn tiện đường đi chung một đoạn không?”
Cố Vi Vi cũng không muốn gây phiền phức cho Minh Diệp nên liền đồng ý đi cùng Phó Thời Khâm rồi nói tạm biệt với Minh Diệp.
Minh Diệp cũng không ép cô, liếc thấy Phó Thời Khâm đang khởi động xe, mỉm cười nói.
“Cô là bạn của Trình Trình thì đương nhiên cũng là bạn của tôi, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
“Tôi cũng vậy.” Cố Vi Vi mỉm cười gật đầu với Minh Diệp, “Chúc Tiểu thiên sứ kia sớm nhận ra tấm lòng của anh.”
Minh Diệp đưa tay ra muốn bắt tay từ biệt, “Cảm ơn lời chúc phúc của cô.”
Cố Vi Vi đang định nắm lấy bàn tay của Minh Diệp thì Phó Thời Khâm đã nhấn còi, giục cô mau lên xe.
Vì vậy Cố Vi Vi đành vội vàng nói câu tạm biệt với Minh Diệp rồi chạy tới bên cạnh chiếc xe của Phó Thời Khâm, mở cửa ngồi vào xe.
Đến lúc yên vị trên xe rồi mới sửng sốt phát hiện, người đang ngồi bên cạnh cô không phải là cô gái lúc nãy đi cùng Phó Thời Khâm, mà là…. dáng vẻ lạnh lùng tới dọa người của Phó Hàn Tranh.