Phó Thời Khâm vừa mới từ trong phòng làm việc quay lại phòng khách, đúng lúc nghe được câu này của Tần Luật liền trợn mắt há mồm hết nhìn chằm chằm Tần Luật rồi lại nhìn chằm chằm Cố Vi Vi.
Mộ Vi Vi, cô mới đi học có mấy ngày mà đã hồng hạnh xuất tường (ngoại tình) rồi đấy à?
Mà đối tượng cô ngoại tình không phải ai khác mà lại là thằng nhóc lớn lên bên cạnh bọn họ từ nhỏ, Tần Luật.
“Thật sao?”
“Không phải.” Cố Vi Vi vẫn rất bình tĩnh.
Tần Luật thấy Cố Vi Vi dứt khoát phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, liền tiếp tục nói, “Năm thứ ba Sơ trung Vi Vi viết cho cháu một bức thư tình, cũng vì cháu nên mới chuyển tới trường Trung học Anh Thành.”
Phó Thời Khâm vừa nghe xong liền nhớ ra chuyện gì đó, giật mình bừng tỉnh, “Vậy sô cô la tình yêu tự làm mà sinh nhật năm đó cậu được tặng, còn cả bức thư tình bị Phó lão tam đọc được đều là của Mộ Vi Vi gửi sao?”
Cố Vi Vi đỡ trán, lập tức giải thích, “Năm đó có rất nhiều người viết thư tình cho cậu ta mà, tôi cũng chỉ tùy tiện viết một bức mà thôi.”
“Tùy tiện viết sao, cô viết thư tình cho người ta cả một năm, cứ mỗi tuần lại gửi tới một bức, bây giờ lại còn không chịu thừa nhận.” Phó Thời Khâm nói.
Cố Vi Vi cảm nhận được Phó Hàn Tranh bắt đầu tỏa ra hàn khí liền tức giận lườm sang Phó Thời Khâm, hừ một tiếng rồi nói.
“Thiếu nữ nào mà chẳng mơ mộng chứ, tôi viết cả một năm mà cậu ta cũng có đồng ý làm bạn trai tôi đâu.”
Phó Thời Khâm liếc mắt ngó sang sắc mặt đã tối sầm lại của anh trai mình, vội vàng phản bác Cố Vi Vi, “Vấn đề tình cảm của cô thì cô tự giải thích cho rõ ràng đi chứ.”
“Tôi thì có gì mà phải giải thích chứ.” Cố Vi Vi lườm hắn rồi hừ một tiếng, “Lúc nào mà chẳng có đàn ông muốn tán tỉnh tôi, dung mạo xinh đẹp trách tôi được chắc?”
Phó Thời Khâm thấy hàn khí trên mặt Phó Hàn Tranh lại càng nặng nề thêm mấy phần, liền chỉ vào Cố Vi Vi mà nói.
“Cô thậm chí còn chuyển trường để theo đuổi người ta còn gì, bây giờ lại trách người ta tốn thời gian của cô là thế nào?”
Cố Vi Vi đau đầu nhìn sang Phó Hàn Tranh, hai người này đều chẳng phải bạn trai cô, tại sao cô lại phải dài dòng giải thích tới giải thích lui với bọn họ chứ.
Tần Luật thấy Phó Hàn Tranh không lên tiếng, liền đánh bạo nói.
“Chú Phó, nếu chú muốn tìm phụ nữ thì hàng nghìn hàng vạn phụ nữ ở Trung Quốc này lập tức đồng ý làm người của chú.” Tần Luật vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang Cố Vi Vi, “Nhưng Vi Vi còn nhỏ, cô ấy không phù hợp với chú.”
Cố Vi Vi năm nay hai mươi lăm tuổi, có chút tức giận mà trừng mắt nhìn Tần Luật.
“Tên nhóc gấu con này, tôi đã nhịn cậu cả nửa ngày rồi đấy. Đúng là trước đây tôi viết thư tình cho cậu, cũng thật sự vì theo đuổi cậu nên mới chuyển tới Trường Trung học Anh Thành, nhưng dù sao thì cậu cũng không đáp ứng còn gì.
Năm thứ ba Sơ trung tôi tỏ tình với cậu, vậy mà những ba năm sau cậu mới nói cậu đồng ý. Tôi đã không còn thích nhóc con như cậu từ lâu rồi.”
Tần Luật đau lòng nhìn Cố Vi Vi, nghẹn ngào chất vấn, “Cho nên cậu nói cậu thay lòng đổi dạ rồi, chính là chuyển sang thích chú Phó sao?”
Thay lòng đổi dạ?!
Đuôi lông mày Phó Hàn Tranh khẽ nhếch lên. Anh liếc mắt nhìn Cố Vi Vi đang đứng bên cạnh mình, tâm tình đang u ám lập tức sáng sủa lên mấy phần.
“Ai thay lòng đổi dạ chứ?” Cố Vi Vi bực mình.
Trong mắt Tần Luật lại thoáng qua mấy tia hy vọng, “Nếu cậu không thay lòng đổi dạ thì theo tôi rời khỏi đây.”
“Tôi không thay lòng đổi dạ nhưng cũng không thích cậu!” Cố Vi Vi cực kỳ nghiêm túc nói.
Tần Luật đột nhiên tiến tới gần Cố Vi Vi nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh cản lại, không dám bước tới trước mặt cô.
“Nếu cậu không thích chú Phó thì tại sao phải ở lại đây chứ?”
“Đủ rồi, vậy cậu cứ coi như tôi thích chú Phó của cậu đi. Bây giờ thì cậu có thể rời khỏi đây được rồi chứ?” Cố Vi Vi không muốn tiếp tục dây dưa với Tần Luật nữa, liền bực mình nhận bừa.
“Mộ Vi Vi…..”
Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, lạnh giọng ra lệnh.
“Thời Khâm, đưa cậu ta về đi.”