Phó Thời Khâm thấy Tần Luật còn định nói gì đó, liền vỗ vai hắn ngăn cản.
“Muộn rồi, đi thôi.”
Tần Luật không cam tâm mà nhìn Cố Vi Vi đang ngồi bên cạnh Phó Hàn Tranh, hai cánh tay buông xuống bên người, bàn tay nắm chặt lại.
Nếu người mà Vi Vi đi theo là người khác thì hắn còn có thể giành lại cho bằng được, thế nhưng đó lại là Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh mà cả đời này hắn chỉ có thể hít khói sau lưng, mãi mãi không đuổi kịp.
Phó Thời Khâm gần như phải kéo Tần Luật ra ngoài, ra khỏi cửa rồi vẫn chưa hết sợ, lầm bầm.
“Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng cậu sẽ thật sự từ hai chân lành lặn biến thành chỉ còn một chân chứ.”
“Vi Vi có thích cháu!” Tần Luật nghiêm túc nói.
Trước đây cô vẫn luôn chỉ thích một mình hắn, tại sao đột nhiên lại không thích nữa chứ.
Sau khi Vi Vi gặp tai nạn rồi xuất viện, hắn vẫn luôn đi tìm cô. Thế nhưng hắn đã lục tung hết Đế Đô này mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Tần Luật có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tới việc Vi Vi lại sống ở Phó gia, vẫn luôn ở bên Phó Hàn Tranh.
“Thôi được rồi, cho dù trước đây là cô ấy thích cậu hay cậu thích cô ấy thì đoạn tình cảm rực cháy ấy của hai người cũng đã sớm kết thúc rồi.” Phó Thời Khâm vỗ vai cậu thiếu niên đang thất tình kia tỏ vẻ thông cảm rồi lại khích lệ, “Cố gắng học tập cho tốt, lên đại học rồi cậu sẽ gặp được một người bạn gái tốt hơn thôi.”
Trước đây có một khoảng thời gian tên nhóc này gọi điện thoại cho hắn nói muốn nhờ hắn tìm một người.
Nhưng thời điểm đó Phó Thời Khâm đang bận thực hiện hạng mục hợp tác với công ty Wilson nên hắn bảo Tần Luật đợi tập đoàn Phó thị thành công ký hợp đồng với Wilson đã.
Không ngờ người mà Tần Luật muốn tìm lại là Mộ Vi Vi.
Mặc kệ trước đây giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, dựa vào hiểu biết sâu sắc về người anh trai của hắn thì một khi Phó Hàn Tranh đã coi trọng mục tiêu gì, anh ấy tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Cháu chỉ cần Mộ Vi Vi mà thôi!” Tần Luật vẫn kiên quyết nói.
Phó Thời Khâm gõ đầu Tần Luật một cái, “Tên tiểu tử này thật chẳng biết nghe lời gì cả, cậu đã quên chuyện Tần gia nhà cậu cấm yêu sớm rồi đúng không? Có muốn tôi nói chuyện này cho cha và ông nội cậu không hả?”
Tần Luật đành phải im lặng bước lên xe, ra lệnh cho tài xế.
“Lái xe đi.”
Tần Luật ngồi trong xe hơi, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn lên ánh đèn trong nhà trọ, con ngươi trong suốt hiện lên một tia quyết tâm phải giành được thứ gì đó.
Lúc Phó Thời Khâm quay lại nhà trọ thì Cố Vi Vi đang một mình làm bài tập trong phòng khách còn Phó Hàn Tranh đã quay lại phòng làm việc tiếp tục hội nghị rồi.
Phó Thời Khâm vất vả lắm mới làm xong kế hoạch cho hạng mục mới, đang chuẩn bị tắt máy tính về phòng đi ngủ một giấc thật ngon, thì cũng đúng lúc Phó Hàn Tranh vừa kết thúc hội nghị trực tuyến, anh giơ tay chỉ vào một xấp tài liệu trên bàn mà nói với hắn.
“Cậu đọc hết chỗ tài liệu này rồi báo cáo lại những phần trọng tâm cho tôi.”
“Không phải anh muốn tự mình đọc sao?” Phó Thời Khâm trưng ra vẻ mặt đưa đám mà kháng nghị.
Phó Hàn Tranh không thèm để ý tới sắc mặt của hắn mà lại đứng dậy, vừa đi ra tới phòng khách liền trông thấy Cố Vi Vi đang nằm nhoài lên bàn trà mà nhìn tờ bài thi số học như thể nó có thâm thù đại hận gì với cô, ôn nhu nói.
“Cầm theo bài tập của em vào đây.”
Cố Vi Vi vừa nghe anh nói vậy liền mừng rỡ như vừa gặp được Chúa cứu thế, ngoan ngoãn ôm bài thi và sách bài tập của mình theo Phó Hàn Tranh vào phòng làm việc.
Phó Thời Khâm nhìn Cố Vi Vi bước vào phòng làm việc, trong lòng tức muốn phát khóc. Thì ra anh trai hắn ném cho hắn một đống công việc là để dành thời gian phụ đạo bài tập cho Mộ Vi Vi đấy sao?
Phó Hàn Tranh cầm bài thi số học của Cố Vi Vi lên, xem qua những chỗ mà cô khoanh tròn sau đó giải thích đề bài và giảng cách giải bài cho cô, còn tỉ mỉ giảng cả những công thức số học cần dùng.
Giảng xong lại ân cần hỏi, “Bây giờ em có thể tự làm bài chưa?”
Cố Vi Vi gật đầu rồi cầm bút lên bắt đầu vùi đầu vào giải đề, Phó Hàn Tranh thì lại tiếp tục xem tài liệu.
Cố Vi Vi giải xong, Phó Hàn Tranh liền đặt tài liệu đang cầm trên tay sang một bên, xem qua bài tập mà cô làm rồi cẩn thận dùng bút đánh dấu những chỗ cô làm sai, cực kỳ kiên trì, cực kỳ dịu dàng mà nói.
“Bước này em làm sai rồi, phải làm thế này mới đúng.”
Cố Vi Vi lại gật đầu rồi tự mình làm lại một lần nữa, “Như vậy đã đúng chưa?”
Phó Hàn Tranh mỉm cười tán thưởng, lại giao cho cô một đề khác.
Phó Thời Khâm nhìn dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của anh trai mình, giận dỗi thu dọn tài liệu chuẩn bị rời khỏi hiện trường ngược cẩu (“cẩu” ý muốn chỉ người độc thân) vô cùng độc ác này.
“Sao cậu lại ra ngoài?” Phó Hàn Tranh liếc hắn một cái.
“Sinh mệnh trân quý, tránh xa cẩu lương.” (“cẩu lương” ý muốn chỉ hành động thân mật của các đôi tình nhân khiến người độc thân ghen tị).
Phó Thời Khâm nói xong liền dứt khoát ôm đống tài liệu kia một mình ra ngoài phòng khách cô quạnh lạnh lẽo như tuyết mà tiếp tục tăng ca.