Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 179: Q.3 - Chương 179




Chính là ở trong bộ đội, cô ta cũng kéo bè kết phái, bên cạnh luôn có mấy cái đuôi đi theo, tính tình cô ta thối nát, thậm chí đều không xem huấn luyện viên để trong mắt.

Bất quá đổi lại khía cạnh khác thì lúc Trịnh Hồng chấp hành nhiệm vụ, hành động quả quyết, làm việc chưa bao giờ dài dòng dây dưa, đầu óc cô ta rất tốt, phản ứng mau lẹ, mấy lần trong lúc làm nhiệm vụ cũng lập được công, dựa vào đó mà nói Nam Cung Thiến vẫn tương đối bội phục cô ta, cũng không biết tại sao, cô ta luôn là muốn tìm cô gây phiền phức.

Có người nói, cô ta chính là không ưa dáng vẻ yếu ớt của Nam Cung Thiến, sinh ra trong gia đình giàu có, làm sao có thể ở nơi này làm bộ đội đặc chủng, Trịnh Hồng bất kể biết hay không biết, luôn nói Nam Cung Thiến có thể tới nơi này đều dựa vào quan hệ của cha mình, cho nên luôn không đem cô để ở trong mắt, cảm thấy cô không có gì bản lĩnh gì.

Lần trước lúc thi hành nhiệm vụ ở thành phố L, cũng là cô dẫn đầu đi tìm Nam Cung Thiến gây phiền phức, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, chuyện này cô còn chưa có cùng cô ta tính sổ.

"Người này là?" Ngạo Dạ Phong hỏi.

"Cùng đội, Trịnh Hồng, chỉ là đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi thôi." Nam Cung Thiến muốn đi, nhưng bị Trịnh Hồng ngăn lại: "Lần trước đánh cuộc vẫn chưa xong, cô không phải là sợ muốn chạy trốn đấy chứ."

"Ai muốn trốn, tôi có việc phải đi ra ngoài."

"Cái này cũng chưa tính chạy trốn, vậy thì cái gì mới tính? Tìm một trai đẹp tới đây, nói cô có chuyện muốn đi ra ngoài, viện cớ này không tệ đấy."

Nam Cung Thiến cắn răng, đôi tay nắm chặt : "Trịnh Hồng, đừng nghĩ là tôi sợ cô."

"Không sợ, vậy thì tới thử xem!" Trịnh Hồng dang tay, khiêu khích nhìn Nam Cung Thiến.

Nam Cung Thiến nhíu mày: "Đánh cuộc gì?"

Nhìn dáng vẻ Nam Cung Thiến nghiêm túc, Trịnh Hồng cười: "Nếu tôi thua, sẽ giặt quần áo một tháng cho cô, gấp mùng mềm chiếu gối cho cô một tháng, nhưng nếu cô thua thì phải ở trước mặt mọi người thừa nhận chính cô dựa vào quan hệ của cha mình mới vào được đây."

Nam Cung Thiến cắn răng: "Được, đánh cuộc như thế nào."

"Đến thao trường, so đấu vật." Trịnh Hồng đưa tay chỉ.

Nam Cung Thiến xoay người đi về phía thao trường, khóe miệng Trịnh Hồng nâng lên ý cười đi theo phía sau, Ngạo Dạ Phong lo lắng đuổi theo Nam Cung Thiến: "Em phải đánh nhau với cô gái kia sao?"

"Ừ."

Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn Trịnh Hồng phía sau, khẽ mỉm cười: "Em có thể đánh thắng cô ta sao?"

"Đánh không lại cũng phải đánh, cho dù đánh đến nỗi không dậy nổi" Nam Cung Thiến rất tức giận, cô dựa vào bản lĩnh mới vào được quân đội, mặc dù cô vô cùng không muốn, nhưng cô cũng là phải thông qua từng vòng khảo nghiệm mới vào được.

Ngày thường huấn luyện trong quân đội, cô một lần cũng không có thua, thành tích luôn đứng đầu danh sách, nhưng Trịnh Hồng vẫn không vừa mắt với cô, trận đấu này nhất định phải đánh, mà phải còn đánh thắng.

"Thì ra trong bộ đội còn có người để chơi đùa, Nam Cung Thiến, có phải anh nên châm dầu thêm cho em, hay là nên đứng ở một bên xem náo nhiệt đây?" Ngạo Dạ Phong cười, dường như đối với chuyện sắp xảy ra cảm thấy rất hứng thú.

Anh vẫn là lần đầu tiên thấy hai cô gái đánh nhau, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.

Nam Cung Thiến liếc nhìn Ngạo Dạ Phong: "Bây giờ anh đang xem náo nhiệt, hay muốn làm gì đây."

Ngạo Dạ Phong cười cũng không để ý, đám người đi theo tới trong thao trường, đợi đến khi hai người bọn họ đi đến, thao trường vốn là an tĩnh không có ai tập luyện, lục tục kéo tới rất nhiều người.

Trước đây, Nam Cung Thiến cũng không phải rất nổi danh ở chỗ này, phải nói có người biết cô, cũng là từ cha cô, Trịnh Hồng thì ai cũng biết, cô chính là một người cầm đầu, người như thế tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.