Khi Ngô Duẫn Kỳ dẫn người đi tới khách sạn Nam Cung Thiến đang ở, trong phòng của cô rất lộn xộn, nhìn bề ngoài là biết đã xảy ra đánh nhau, Nam Cung Thiến cũng không ở bên trong.
“Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Sophie, tôi muốn nghe được cả điện thoại của cô ta.” Ngô Duẫn Kỳ cắn răng, một quyền đánh vào tường, anh vẫn đến chậm một bước.
. . . . . . . . . . .
Mắt của Nam Cung Thiến bị che bởi một băng vải đen, cô không biết những người này sẽ dẫn cô đi đâu, mà chỉ cảm thấy bản thân ngồi ở trên xe rất lâu, khi xe ngừng lại, vài đôi tay kéo cô từ trên xe xuống.
Đợi đến khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa, cô đã ở trong một căn phòng nhỏ, nơi này rất sạch sẽ, các đồ dùng xung quanh cũng rất đơn giản, nhìn bề ngoài có vẻ như có người ở chỗ này.
Tay Nam Cung Thiến bị trói ở sau lưng.
Vào lúc ngắm nhìn bốn phía, thì trên ghế sofa trong phòng khách, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Sophie.
“Sophie ——” cô tuyệt đối không ngạc nhiên, bởi vì muốn bắt người của cô ở chỗ này, thì trừ Sophie ra còn có ai vào đây nữa: “Quả nhiên là cô bắt Ngạo Dạ Phong.”
Sophie đứng dậy khẽ mỉm cười với cô: “Đúng thì sao chứ? Bây giờ cô còn có thể làm gì nữa? Nam Cung Thiến, cô cũng được coi như là một người không tệ, thật ra nếu như không phải là bởi vì những lời nói của Duẫn Kỳ, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau.”
Nhìn Sophie đang đi về phía mình, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: “Thì ra trước kia cô vẫn luôn giả vờ ngu ngốc, không trách được khi cô nhìn thấy bộ dạng của tôi thì chán ghét như vậy.” die nda n le qu ydo n
“Biết tôi chán ghét cô là được rồi, Nam Cung Thiến, cô có biết trước kia chúng tôi đã làm những gì không? Cô có biết số người chết trong tay tôi là bao nhiêu không? Tôi nói cho cô biết, Duẫn Kỳ sẽ vĩnh viễn là Duẫn Kỳ không gì có thể thay đổi được, đừng có ngu ngốc mà muốn đi thay đổi anh ấy. Cô vốn chính là một người ngoài, tại sao không ngoan ngoãn đợi ở Trung Quốc đi, trở lại làm cái gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi tới để tìm Ngạo Dạ Phong, chỉ cần cô thả anh ấy ra, tôi sẽ lập tức đi ngay.” Nam Cung Thiến khẳng định trả lời.
Sophie cười lạnh một tiếng.
“Cô không phải là tin tưởng tôi sao?” Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Không phải là không tin tưởng cô, chỉ là cô nhất định phải chết, bởi vì Duẫn Kỳ sẽ không chết tâm đâu, cứ coi như là anh ấy ở bên cạnh tôi đi, nhưng mà trong lòng anh ấy lại suy nghĩ đến một người phụ nữ khác, vậy thì còn không bằng không ở bên cạnh tôi đi.”
“Cô hào phóng đến vậy sao? Nếu như cô đồng ý, tôi rất vui lòng mang Ngạo Dạ Phong cùng với Ngô Duẫn Kỳ đi.”
Chát ——
Một cái tát rất vang dội hạ xuống má Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến cau mày, cười lạnh một tiếng: “Đây là lần thứ hai cô đánh tôi, cô biết không? Tôi luôn tin tưởng người xấu nhất định sẽ bị trừng phạt, nhất là cái loại người không biết ăn năn hối lỗi, Sophie, trước kia tôi còn thông cảm cho cô, vẫn luôn suy nghĩ cho cô, nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện tất cả đều là dư thừa.”
“Vậy sao? Vậy thì tôi thật sự quá cảm động, chẳng qua tôi sẽ không đánh cô lần thứ ba đâu, không phải cô rất muốn gặp Ngạo Dạ Phong sao? Bây giờ tôi sẽ để cho cô nhìn thấy anh ta.”
Nói xong Sophie vung tay lên, mấy người mang Ngạo Dạ Phong từ bên trong đi ra, cả người anh đều có vết thương, tay chân cũng bị buộc chặt, nhưng mà lúc này anh đang hôn mê.
Không cần Sophie ra lệnh, mấy người kia đã ném Ngạo Dạ Phong tới trước mặt Nam Cung Thiến.
“Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong ——” Nam Cung Thiến gọi anh mấy tiếng, nhưng không thấy được đáp lại, ngẩng đầu tức giận trợn trừng mắt nhìn Sophie: “Cô đã làm gì anh ấy?”
“Tôi không có làm gì anh ta cả, chỉ là anh ta rất không nghe lời, cho nên tôi mới phải dạy dỗ anh ta một chút mà thôi, yên tâm đi anh chưa có chết được đâu.” Sophie cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Người bên cạnh kia hiểu ý, cầm một cái hộp đen đi tới bên hai người bọn họ.