Người đàn ông kia cột cái hộp đen vào người Ngạo Dạ Phong, sau đó kéo ra một sợi dây, buộc chặt vào tay Nam Cung Thiến.
“Cô muốn làm cái gì?” Loại vật này, Nam Cung Thiến đã từng gặp qua.
Sophie khẽ mỉm cười: “Đây là một loại bom rất đặc biệt, hai bên đầu dây đều là chốt mở, bất kể là cô tháo lỏng sợi dây ra, hay là kéo chặt sợi dây lại thì cũng đều sẽ phát nổ, chỉ cần cô cùng với anh ta giữ vững tư thế bất động như bây giờ, thì các người sẽ không chết. Cô không phải là muốn tìm Ngạo Dạ Phong sao? Hiện tại tôi giao anh ta cho cô, cô có thể mang anh ta đi, chỉ cần cô có cái bản lĩnh này.”
Sophie mỉm cười giải thích, vào đúng lúc đó, một người đàn ông vội vã chạy vào từ bên ngoài, đi tới trước mặt Sophie, nói nhỏ mấy câu ở bên tai cô ta, sắc mặt của Sophie đại biến trong chốc lát: “Tại sao có thể như vậy?”
Người nọ lắc đầu một cái: “Không biết nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nếu như muốn chơi đùa với bọn họ chỉ sợ không có cơ hội rồi.”
Sophie nhíu chặt mày, sắc mặt trắng bệch, nhìn bộ dạng như đã xảy ra chuyện vô cùng xấu.
Cô ta do dự một chút, liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến ở bên cạnh, sau đó mang theo thuộc hạ của mình đi ra ngoài.
Đợi đến sau khi Sophie rời đi, Nam Cung Thiến liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong đang hôn mê ở bên cạnh, quay đầu nhìn về phía quả bom kia, cùng với sợi dây đang cột vào cổ tay mình, mà đầu bên kia của sợi dây nối với một cây gậy sắt nhỏ, hai bên của cây gậy đều bị một miếng sắt hình bán nguyệt (nửa hình tròn) vây xung quanh.
Chỉ cần cây gậy sắt đụng phải một trong hai miếng sắt, quả bom sẽ lập tức phát nổ.
Bây giờ Ngạo Dạ Phong vẫn còn đang hôn mê, Nam Cung Thiến chỉ cần giữ vững động tác bất động này là được, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà nếu như Ngạo Dạ Phong tỉnh lại, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nam Cung Thiến nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng vừa rồi của Sophie hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng mà bây giờ không thể nghĩ nhiều như vậy được nữa rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách để phá quả bom này mới được.
Nhưng sự việc không có đơn giản như Nam Cung Thiến nghĩ, Sophie tựa như đã sắp xếp mọi việc xong xuôi từ trước, hơn nữa cũng đã đoán được Nam Cung Thiến sẽ nghĩ cách để phá bom, cho nên tay của cô bị trói vô cùng chặt, hơn nữa ở dưới tình huống cây gậy sắt đó không được chạm vào một trong hai miếng sắt, mà phải cởi sợi dây đang trói chặt tay cô ở sau lưng.
Thì chuyện này đối với cô mà nói là quá khó khăn!
Nam Cung Thiến thử cởi trói tay mấy lần, nhiều lần cậy gậy sắt suýt chút nữa thì chạm phải miếng sắt, đến cuối cùng, cô mệt mỏi đến mức mồ hôi đầm đìa, nhưng mà cũng không làm được cái gì.
Cuối cùng cô từ bỏ, lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào Ngạo Dạ Phong đang hôn mê.
Lập tức cười khổ một tiếng, cô không nên vào lúc Ngạo Dạ Phong còn chưa tỉnh lại đã định liều mạng, coi như thật sự phải chết ở chỗ này, thì ít nhất cũng phải chờ đến khi anh ấy tỉnh lại đã chứ, có lẽ còn có di ngôn gì đó, có lẽ còn muốn nói cái gì đó, có lẽ ——
Thật ra thì cô rất muốn nói lời cảm ơn với Ngạo Dạ Phong .
Sau khi Nam Cung Thiến ngồi ở đó khoảng bốn năm tiếng, thì đột nhiên nghe được những tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, nghe âm thanh thì không giống như là chỉ có một người.
Trong lòng cô đột nhiên ngẩn ra, có phải là Ngô Duẫn Kỳ phái người tới cứu cô hay không.
Đang vào lúc cô hy vọng, Nam Cung Thiến đột nhiên chứng kiến mấy viên cảnh sát chạy vào từ bên ngoài.
Là cảnh sát Hoa Kỳ, nhưng mà từ trong một đám cảnh sát này, cô lại nhìn thấy mấy người Trung Quốc.
Nam Cung Thiến rốt cuộc cũng được cứu, một vài cảnh sát lái xe đưa Ngạo Dạ Phong đến bệnh viện, vốn là cũng muốn đưa cô đi về cùng, nhưng lại bị Nam Cung Thiến từ chối.
Cô đi tới trước mặt một viên cảnh sát Trung Quốc, hỏi bọn họ làm sao biết được nơi này, có phải có người báo cảnh sát về chuyện này hay không.