Editor: jubbie
"Như Vân, hôm nay em làm sao vậy? Lúc nãy thấy em ngồi ăn cơm một mình có vẻ không được vui." Hạ Vũ ngồi ở trên ghế sa lon, nghiêm mặt nhìn Hạ Như Vân quan tâm hỏi.
"Anh, em bị người khác xem thường." Hạ Như Vân làm nũng với Hạ Vũ.
Mặc dù Hạ Như Vân từ nhỏ cũng rất tùy hứng, nhưng dù sao cô cũng là em gái duy nhất của Hạ Vũ, đồng thời cũng là con gái duy nhất của Hạ gia, cho nên có lẽ cô tùy hứng cũng là do mọi người làm hư.
Hạ Vũ nhàn nhã uống trà, bấm chuyển đổi kênh tivi, "Em đường đường là thiên kim Hạ gia, ai to gan dám trêu Đại tiểu thư của chúng ta tức giận?" Hạ Vũ biết ở bên ngoài chỉ có em gái mình chọc giận người khác, tuyệt đối không có người nào dám chọc cô.
"Là anh Mạnh." Hạ Như Vân cắn cắn môi dưới, cực kỳ ủy khuất nói ra ba chữ này.
"Long, làm sao lại chọc giận em?" Theo lý thuyết Mạnh Tử Long luôn đối đãi em gái của mình như em gái của anh ta, làm sao có thể khi dễ cô chứ, trừ phi là cô làm chuyện gì để cho anh ta tức giận, "Như Vân, có phải em làm gì khiến Long tức giận không?"
"Em không có. Người em thích nhất là anh Mạnh mà. Em làm sao có thể khiến anh ấy tức giận chứ. Em lấy lòng anh ấy còn không kịp nữa là." Trong đầu Hạ Như Vân bỗng thoáng qua hình dáng của Điềm Điềm, cô gái này rốt cuộc có quan hệ thế nào với anh Mạnh mà anh ấy lại che chở cho cô ta đến vậy.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, anh hiểu rõ Long nhất, cậu ta tuyệt đối không làm chuyện gì khi dễ em đâu." Hạ Vũ cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp.
"Anh Mạnh không biết từ lúc nào đi tìm một trợ lý riêng, còn cho cô ta ngồi trong phòng làm việc của anh ấy. Hôm nay, cô trợ lý riêng đó đem loại cà phê anh Mạnh thích nhất đổ đi, nhưng anh Mạnh lại không trách mắng gì. Anh ấy còn nói đã thay đổi khẩu vị cà phê rồi. Nhưng đó là loại cà phê anh ấy thích nhất, làm sao nói muốn đổi là có thể thay đổi khẩu vị chứ. Em nói đuổi việc cô trợ lý riêng kia đi thế là anh ấy nổi nóng với em." Hạ Như Vân đến gần Hạ Vũ, "Anh à, anh nhất định phải thay em làm chủ chuyện này đó."
Sắp xếp cho một cô gái ngồi chung phòng làm việc, nghe Hạ Như Vân nói, Hạ Vũ thật sự không dám tin vào lỗ tai mình, Mạnh Tử Long luôn công tư phân minh, sao lại để một cô gái ngồi cùng phòng làm việc với mình, còn chuyện cô ta đổ loại cà phê hắn thích nhất mà cũng không khiển trách, quả là không tầm thường rồi. Rốt cuộc là cô gái thế nào lại khiến Mạnh Tử Long cho cô ta nhiều ngoại lệ như vậy, "Như Vân, có lẽ Long thật chỉ là muốn đổi khẩu vị cà phê mà thôi, có phải em suy nghĩ nhiều quá hay không." Hạ Vũ an ủi em gái.
"Chuyện còn không dừng ở đó đâu. Hết giờ làm việc, em muốn cùng anh ấy đi ăn cơm, nhưng anh ấy lại nói hẹn với khách hàng nên không có thời gian. Trước đây, mấy cuộc hẹn với khách hàng đều phải thông qua em. Tại sao lần này em lại không biết. Hơn nữa, anh ấy lại còn muốn dẫn cô trợ lý riêng đó đi gặp khách hàng. Anh nói anh Mạnh có quan hệ gì với cô trợ lý riêng đó không." Hạ Như Vân ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ, muốn tìm một chút đáp án trong ánh mắt của anh ta.
"Như Vân, em không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ Long thật chỉ là tạm thời hẹn khách hàng cho nên mới không đáp ứng lời mời của em thôi. Có lẽ cậu ta dẫn cô trợ lý riêng gì đó theo chỉ là để cho cô ta học thêm chút kiến thức thôi. Được rồi, cũng không còn sớm, em nên đi ngủ sớm chút đi, không nên suy nghĩ lung tung." Hạ Vũ vỗ vỗ lưng Hạ Như Vân.
"Được rồi, anh ngủ ngon."
Hạ Vũ ngồi trên ghế sa lon, nghĩ tới những lời em gái vừa nói, quả thật tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải tác phong làm việc của Mạnh Tử Long. Rốt cuộc là thần thánh phương nào khiến Tổng giám đốc Mạnh Tử Long của tập đoàn Long Phỉ ưu ái cho nhiều ngoại lệ như vậy. Xem ra mình phải đích thân đi xem một chút rồi.