editor: jubbie
"Mạnh Tử Long đáng chết, tên đàn ông chết tiệt." Điềm Điềm trên tay cầm mấy món đồ Mạnh Tử Long chọn mà không trả tiền ở siêu thị hôm qua, vừa đi vừa mắng Mạnh Tử Long.
"Hắt xì." Mạnh Tử Long đang đánh răng, bỗng nhảy mũi một cái, phun toàn bộ kem đánh răng trong miệng ra bồn rửa mặt phía trước. , "Ai dám nói xấu sau lưng mình vào lúc sáng sớm thế này." Mạnh Tử Long cảm giác như có làn gió lạnh sau lưng kéo tới, lông dựng hết cả lên.
"Á, đau, đau." Điềm Điềm bỗng cảm thấy ngón chân bị đau, "Mẹ nó, viên đá nhỏ này cũng muốn chống đối ta." Điềm Điềm hung hăng tung cước đá văng viên đá nhỏ ra xa.
"Là ai không có mắt mà đá lung tung vậy. Muốn chết hả?" Từ xa bỗng vang lên tiếng đàn ông chửi rủa.
Không nghĩ cô có thể có uy lực lớn đến như vậy, chỉ là viên đá nhỏ có thể đá bay ra xa nhiều mét, càng khoa trương hơn nữa là có thể bay vào đầu người khác, chắc là có võ công đây.
Người bị xui xẻo lãnh trúng viên đá do Điềm Điềm đá xoay người lại tìm tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
Không xong rồi, cái tên kia hình như đang nhìn mình, Điềm Điềm vội vàng cúi đầu xuống ra vẻ đang đi bộ bình thường, trong lòng nói thầm, ngàn vạn lần đừng nghĩ là mình, ngàn vạn lần đừng nghĩ là mình, cô còn rất trẻ, hiền lành như vậy, nên không có dáng vẻ của người gây ra loại chuyện như vậy.
Người kia xoay người tìm một hồi, cuối cùng không phát hiện được người nào gây ra, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy người kia đi xa, Điềm Điềm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trong miệng lẩm bẩm, "May quá, không phát hiện ra mình."
Điềm Điềm đẩy nhẹ cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, đưa đầu vào bên trong thăm dò, "Không có ở đây."
Thế là đưa tay đẩy mạnh cửa ra, thoải mái bước vào (Tác giả: ta nói, đây không phải chỗ làm việc của cô ư, làm gì mà như kẻ trộm vậy).
"May quá, may quá, hôm nay cái tên kia không đến." Bởi vì kẹt xe trên đường làm mất không ít thời gian đi làm, thiếu chút nữa là đi làm trễ, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Dương dương tự đắc ngồi vào ghế làm việc, mở máy tính ra, dạo các trang web, dù sao cái tên đáng ghét đó không đến thì mình cũng không biết phải làm gì, hơn nữa nói thật công việc của cô căn bản không khác gì văn thư, cho nên bây giờ Điềm Điềm cảm thấy cần phải ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ vị tổng giám đốc kia đến công ty là tốt nhất.
Thật ra Điềm Điềm có ý tưởng ác độc hơn, đó là hy vọng anh ta tốt nhất đừng đến công ty luôn, như vậy cô có thể ngồi xem TV rồi tan sở, cái này đúng là công việc hoàn mỹ. (Tác giả: Chớ trách cô chủ của chúng ta không có chí tiến thủ, thật ra thì ai cũng mong ngủ một giấc đến khi tỉnh lại thì có thể đếm tiền tới khi bị chuột rút thì thôi!)
"Cô này thật quá ngu dại." Điềm Điềm xem nữ chính hành động ngu ngốc trong phim Hàn Quốc, không nhịn được mà càu nhàu, bỗng nhìn xuống góc phải phía dưới biểu thị thời gian trên màn hình máy vi tính, "Mười giờ rồi, hôm nay cái tên kia không biết làm sao mà không đi làm?" Ngày thường đây là thời điểm anh ta đang sáng ngời trước mắt mình, bỗng nỗi nhớ anh ta lập tức biến mất, lúc này anh ta chỉ đi làm muộn một tiếng đồng hồ thôi mà Điềm Điềm lại nhớ đến anh ta rồi, cũng không biết nhìn ra phía cửa không biết bao nhiêu lần.
"Trời ơi, trời ơi, Điềm Điềm, trong đầu của ngươi đang suy nghĩ gì đó." Điềm Điềm lắc đầu một cái như muốn đem hình bóng Mạnh Tử Long trong đầu vứt ra ngoài.