Editor: jubbie
Nghe được tiếng mở cửa, Điềm Điềm liền để mắt chăm chăm vào phía dưới màn hình máy vi tính.
Mạnh Tử Long đẩy cửa đi vào rất tự nhiên, nhìn về hướng Điềm Điềm ngồi, thấy cô đang cúi đầu không biết đang làm chuyện gì, "Hôm nay em đi làm vô cùng sớm nha." Mạnh Tử Long tùy ý nói một câu.
Sớm ư, bây giờ mà còn sớm ư, anh rốt cuộc là có biết thời gian hay không, Điềm Điềm thật sự muốn gõ vào đầu Mạnh Tử Long, nhưng anh ta là cơm áo gạo tiền của mình, kế sinh nhai sau này của mình đều phải trông cậy vào anh ta (Tác giả: ta nói, dường như có đôi lúc cô cũng không coi anh ta là sếp của mình), "Ha ha, tôi cũng không muốn bởi vì đi trễ một phút mà mất một ngàn, tôi lại không giống người khác, muốn đi làm lúc nào thì đi (Tác giả: lời như vậy hình như không thích hợp nói với sếp à, ta nói Điềm Điềm, chẳng lẽ ngươi lại quên anh ta là ông chủ của ngươi rồi sao?)."
"Ha ha, em đang oán trách sao?" Mạnh Tử Long cởi áo khoác ngoài, máng lên móc áo, đi về phía chỗ ngồi của mình, ngồi xuống nhìn Điềm Điềm cười híp mắt, nhưng đáng tiếc là Điềm Điềm không ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
"Oán trách? Tôi không có gan đó." Điềm Điềm cúi đầu thấy túi đồ được đặt ở dưới chân mình, khom lưng, cầm túi lên, đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh Tử Long, "Đồ của anh đây, tổng cộng 444 đồng."
444 đồng? Mấy cái số này không tránh khỏi điềm xấu, sáng sớm sẽ chết gắt gao, vươn đầu qua nhìn đồ trong túi Điềm Điềm mang đến, "Tôi mua mấy thứ này khi nào?"
Đầu anh xảy ra vấn đề rồi, đầu anh bị nước vào rồi, còn nữa đầu anh bị kẹp cửa lúc bước xuống giường sáng nay, chưa hết anh đi làm mà còn để quên cái đầu ở nhà, dĩ nhiên những lời này Điềm Điềm chỉ nói trong bụng, ra ngoài miệng liền đổi thành, "Tổng giám đốc Mạnh, chẳng lẽ anh quên mấy thứ đồ này đều do anh mua ở siêu thị hôm qua sao?"
"Hôm qua, hôm qua không phải tôi đã bỏ mấy thứ đồ này xuống rồi đi ra sao? sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng làm việc?" Mạnh Tử Long nhìn Điềm Điềm xụ mặt mà trong bụng đã sớm cười nghiêng ngã, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như nước, không nhìn ra tí gợn sóng nào.
"A, là tôi giúp anh đem những món đồ mua về, tôi nghĩ chắc là anh đang cần." Điềm Điềm nỗ lực chịu đựng, muốn nổi đóa với anh ta, cô tốt bụng như vậy, giúp anh ta mang đồ về, mà bây giờ anh tỏ thái độ gì đây, nhưng một câu nhịn chín câu lành, cho nên không thể nào không nhịn.
"Tôi nghĩ mình không kêu em mang mấy thứ đồ này về?" Mạnh Tử Long nghĩ bụng, Điềm Điềm hôm qua làm mình tức giận, hôm nay phải trả lại gấp bội.
"Anh…" Điềm Điềm tức giận, giọng nói cũng giận run, "Anh không cần thì bỏ mấy thứ đồ này vào xe đẩy làm gì?"
"Vấn đề này. . . " Mạnh Tử Long đứng lên, rời bàn làm việc, đến gần bên người Điềm Điềm, giọng nói càng thêm ái muội, "Tôi thích." Toàn bộ hơi thở tập trụng vào mặt Điềm Điềm.
"Anh…" Vốn còn đang tức giận, mặt Điềm Điềm liền đổi sắc xanh, "Anh đùa giỡn với tôi."
"È hèm, em cũng vậy." Mạnh Tử Long cười rất ngây thơ, thu người, lười biếng ngồi tựa lưng lên ghế.