Editor: jubbie
"Được rồi, được rồi, đi ăn cơm với anh được không?" Nhìn mặt Điềm Điềm, Mạnh Tử Long không giỡn nữa, vừa cười vừa hỏi cô.
"Hứ!" Điềm Điềm quay mặt chỗ khác, không thèm nói chuyện.
"Điềm Điềm, anh biết Điềm Điềm là tốt nhất, đi ăn cơm với anh được không, bụng của anh đang đói muốn chết đây."
‘ục ục’ đúng lúc bụng Điềm Điềm cũng phối hợp phát ra tiếng kêu.
Mạnh Tử Long liếc nhìn cô, thì ra là…
Thấy lời nói dối của mình bị cái bụng làm phản, Điềm Điềm trong lòng rất tức giận nhưng không thể nổi cáu được.
"Điềm Điềm, em có nghe thấy bụng ai kêu lúc nãy không?" Mạnh Tử Long làm như không biết gì, nhìn cô hỏi.
"A, có sao? Không nghe thấy." Anh không nói rõ thì cô cũng không nhận.
"Thật không có sao? Nhưng anh nghe hình như là bụng em kêu, em không phải đã ăn cơm rồi sao? Tại sao bụng lại kêu đói?" Mạnh Tử Long đưa đầu đến sát bên Điềm Điềm, ra vẻ nghe ngóng.
"Thật không có." Điềm Điềm cứng miệng trả lời, mới nói xong, cái bụng của cô vẫn không chịu thua lại kêu lên, lần này mặt Điềm Điềm liền biến thành mặt heo, thật là quá mất mặt, cái bụng đáng chết, lúc khác chẳng thấy kêu mà kêu ngay lúc này, mặc dù đói và cô đã nuốt không biết bao nhiêu lần nước miếng.
"À... Không có thật." Mạnh Tử Long cố tình làm như không nghe thấy gì, khởi động máy cho xe chạy.
Vừa nãy thật là hú hồn, Điềm Điềm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh ta ngồi gần mình như vậy, làm sao không nghe thấy được?
Điềm Điềm nhìn gò má anh ta, cảm giác như có cái gì đó không đúng, hình như anh đang nén một nụ cười xấu xa, thực ra Mạnh Tử Long cười đến mắc nghẹn, còn phải kìm nén đến suýt bị nội thương, lúc nãy anh làm sao lại không nghe được động tĩnh bao tử của cô chứ, lỗ tai anh đâu có vấn đề đâu.
"Anh… " Điềm Điềm đang muốn hỏi thì xe dừng lại trước của một nhà hàng Ý, "Anh dẫn em tới đây làm gì?" Thật ra thì cô đã nhẵn túi, nhìn tấm quảng cáo trước của nhà hàng Ý, nước miếng cô muốn chảy ngay lập tức.
"Ăn cơm." Mạnh Tử Long tắt máy xuống xe, tự nhiên bước vào nhà hàng, như hoàn toàn quên trên xe còn có một người khác.
"Này, anh nói cho rõ." Điềm Điềm mở cửa xe, vội vàng chạy theo bước chân của anh.
Mạnh Tử Long không nói, dừng chân, đợi cô đuổi đến nơi, cầm lấy tay cô, "Điềm Điềm, em thật om sòm."
Điềm Điềm tức đến xanh mặt, cô rãnh rỗi gây om sòm à, được, vậy từ giờ cô không thèm nói nữa!
Cô ngoan ngoãn để anh dắt tay mình bước đi, cô vốn định từ chối, nhưng bước đến cửa ngửi thấy bên trong nhà hàng bay ra mùi thơm ngon, cô liền bị thức ăn ngon đánh bại.
Cô nhìn thức ăn trên bàn người khác, món nào cũng khiến cô nuốt nước miếng ừng ực.
Mạnh Tử Long đưa cô đến một bàn trong góc, ngồi xuống hỏi, "Muốn ăn gì?"
Cô rất muốn trả lời mình muốn ăn mì Ý, nhưng trước khi vào nhà hàng, cô đã quyết định không nói chuyện với anh, nên chỉ có thể nuốt nước miếng, cúi đầu không nhìn anh, nếu không cô sợ mình sẽ nhịn không được mà nói huyên thuyên.