Editor: jubbie
Trên thế giới này, dù người đàn ông lạnh lùng ác độc đến thế nào đi nữa đều sợ nước mắt của người con gái mình yêu thương, có người nói nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, câu nói này rất đúng với Điềm Điềm.
Thật ra Điềm Điềm cũng không muốn khóc trước mặt anh, nhưng trong lòng ấm ức nên không ngăn được nước mắt, thế là nước mắt cứ tràn khóe mi mà thôi.
Điềm Điềm hung hăng đấm một cái vào ngực Mạnh Tử Long, "Anh dám hung hăng với em, anh dám hung hăng với em, em đánh chết anh, em đánh chết anh." Điềm Điềm vừa nghẹn ngào mắng, vừa đấm loạn xạ vào ngực anh như múa.
"Điềm Điềm, đều là lỗi của anh, em không cần phải tức giận." Anh nắm hai tay đang quơ lung tung của cô, không phải anh sợ đau, mà là sợ cô làm đau tay mình.
"Ha ha!" Cô đột nhiên cười vang với anh, làm Mạnh Tử Long vô cùng sửng sốt, biểu hiện của cô gái này thật phong phú, nước mắt còn đọng trên bờ môi, mới đó mà đã nhếch miệng cười rồi.
"Em nha!" Mạnh Tử Long thật sự không có cách nào với Điềm Điềm, anh đưa tay lên gương mặt nhỏ nhắn của cô nhéo một cái.
"Anh làm em đau." Điềm Điềm mím môi, nhìn anh với bộ dạng đáng yêu.
"Thật không? Anh không cố ý." Vừa nghe cô kêu đau, tim Mạnh Tử Long co thắt lại, vội vàng đưa tay xoa mặt cô.
"Ha ha, bị em lừa rồi, ha ha." Nhìn vẻ mặt khẩn trương kia, Điềm Điềm cảm thấy tâm tình lạ thường, ít ra biểu hiện đó còn cho thấy anh quan tâm đến cô, cũng không còn nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng trước đó.
"Em, lại còn dám gạt anh, em nhất định phải chết." Mạnh Tử Long đưa tay chọc léc Điềm Điềm, khiến cô cười không ngớt.
"Được rồi, được rồi, ha ha, em biết sai rồi, anh tha cho em đi." Điềm Điềm chỉ có thể cầu xin tha thứ.
"Thật biết sai rồi?" Mạnh Tử Long dừng tay, nghiêm túc hỏi.
"Ừ, thật biết sai rồi." Điềm Điềm nhìn anh, nghiêm túc gật đầu, sợ nếu như không trả lời nghiêm túc, anh lại tiếp tục hành động, "Sao anh sờ ngực em?" [jubbie: WTH????] Không biết trong đầu nghĩ cái gì, Điềm Điềm không hiểu sao lại đi hỏi một câu như vậy.
"Phì." Nghe cô nói, Mạnh Tử Long suýt nữa phun nước miếng lên mặt cô, ánh mắt anh quét từ chân lên trán cô.
Ánh mắt anh như vậy khiến Điềm Điềm thấy không được tự nhiên, "Anh nhìn em làm gì?" Phát hiện ánh mắt anh dừng lại chỗ ngực mình, Điềm Điềm vội đưa tay chắn trước ngực.
"Điềm Điềm, em cảm thấy cả người em có chỗ nào đáng để anh sàm sỡ không? Đặc biệt là..." Ánh mắt anh vẫn suồng sã dừng trên bộ ngực cô như cũ.
"Anh… Khốn kiếp." Điềm Điềm tức giận muốn giơ tay đánh anh, nhưng mới đưa tay lên đã bị anh bắt được.
"Khốn kiếp, buông ra." Nàng kích động la lớn, nhưng Mạnh Tử Long nhìn cô như đang xem xiếc khỉ.
"Điềm Điềm, vẻ mặt của em thật phong phú nha, ha ha!" Nhìn vẻ mặt cô tức giận, rồi buồn bực, rồi lại tức giận, Mạnh Tử Long không khỏi bật cười.
"Anh… anh dám chọc em." Người đàn ông đáng chết này lúc nào cũng có cách làm cô tức gần chết, hơn nữa còn làm cho cô cảm thấy mình mới là người có lỗi.
"Anh không có, anh thật sự không có ý này, ha ha!" Mạnh Tử Long liều mạng phủi tay phủ nhận trước mặt cô.