Editor: jubbie
Điềm Điềm không chờ đợi gì nữa, muốn chạy đi ngay, nhưng Mạnh Tử Long sao dễ dàng cho cô đi như vậy, "Vậy mình đi ăn cơm." Chân Điềm Điềm mới chạm đến cửa, Mạnh Tử Long gọi chính cô, cô xoay người lại nhìn anh, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng chửi bới vô số lần.
"Em ăn rồi." rất lâu sau, cô mới nghĩ ra được lý do để từ chối.
"Vậy thì đi theo ăn phụ anh." Mạnh Tử Long cầm áo khoác trên ghế, đứng lên.
Điềm Điềm muốn từ chối, nhưng anh đã dắt tay cô, cô không muốn động đậy nên bị anh lôi ra cửa.
"Em… em… em… còn có chuyện rất quan trọng, anh đi ăn một mình đi." Điềm Điềm vừa bị lôi đi vừa phản đối.
"Chuyện quan trọng gì?" Anh đứng lại nhìn cô, nếu là chuyện không quan trọng thì cô nhất định chết chắc.
Chuyện quan trọng gì? Chuyện quan trọng gì? Có trời mới biết là lúc nãy cô chỉ tùy tiện nói đại vậy thôi, tại sao bây giờ lại kêu cô nghĩ ra một chuyện quan trọng như vậy, như vậy chẳng phải là làm khó cô ư.
"Em muốn đến bệnh viện thăm ba em." Không tìm được lý do nào khác, cô đành phải lấy ba ra làm bia đỡ đạn.
"Điềm Điềm, chẳng lẽ em không cảm thấy cái cớ như vậy rất vớ vẩn sao?" Mạnh Tử Long đã nhét cả người Điềm Điềm vào xe.
Điềm Điềm định xuống xe bỏ chạy, nhưng anh đã lên xe, còn khóa luôn cửa xe.
"Mạnh Tử Long, anh cho em xuống." Lần này Điềm Điềm thật sự nổi giận, anh này sao không thể nói đạo lý, mặc dù là anh giúp cô nhưng anh cũng không thể không tôn trọng quyền tự do cá nhân như vậy chứ.
Anh không hề để ý đến cô, khom lưng giúp cô thắt dây an toàn, rồi khởi động xe.
"Mạnh Tử Long, anh có bị điếc không? Em đang nói chuyện với anh, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?" Điềm Điềm cực kỳ tức giận, hét về phía anh.
"Đủ rồi, chẳng lẽ em đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?" Mạnh Tử Long giận dữ hét lên, Điềm Điềm sợ đến mức ngậm miệng ngay lập tức, không dám nói một câu nói nào nữa.
Cô cảm thấy có chút uất ức, sao anh lại hung dữ với cô, rõ ràng là anh không đúng mà.
Càng nghĩ càng thấy uất ức trong lòng, mũi bắt đầu thút thít.
Cảm thấy người ngồi bên cạnh có chút không ổn, Mạnh Tử Long dừng xe xem cô thế nào, thì thấy cô đang nức nở, vừa nhìn thấy nước mắt của cô, cả trái tim anh như co thắt lại, cơn tức giận mới vừa rồi lập tức bay theo mây khói.
"Điềm Điềm, không phải em muốn khóc đó chứ, anh không phải cố ý hung hăn với em." Anh khẩn trương lau nước mắt trên mặt cô, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
Lúc nãy chỉ có tiếng thút thít thì bây giờ òa khóc dữ dội, Mạnh Tử Long thật sự lo lắng, một tay ôm cô vào lòng, một tay vỗ vỗ lưng cô, "Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không, từ nay về sau anh sẽ không hung dữ với em nữa."
Nghe anh nói xin lỗi, trong lòng Điềm Điềm đã thấy vui, nhưng lại không thể ngăn dòng nước mắt.
"Em mà khóc nữa là anh hôn em đó nha!" Mạnh Tử Long không còn cách nào, đành phải uy hiếp một chút.
Nghe anh nói như vậy, Điềm Điềm lập tức nín khóc, trợn to hai mắt, ủy khuất nhìn anh.
Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu như vậy, cả trái tim Mạnh Tử Long như muốn tan chảy.
"Đều là lỗi của anh, em đánh mắng anh thế nào cũng được, miễn là đừng khóc nữa được không?" [tim jubbie cũng muốn tan chảy]