Editor: jubbie
"Điềm Điềm, khóc đủ chưa, khóc nữa mắt sẽ sưng lên đó." Mạnh Tử Long kéo Điềm Điềm ra một chút, nhìn mắt đỏ hoe của cô, đưa tay giúp cô lau nước mắt trên mặt, "Đừng khóc nữa, khóc không đẹp đâu."
"Ừ." Điềm Điềm nhẹ gật đầu, sụt sịt mũi, nụ cười hiện lên gương mặt, khóe miệng cũng cong lên.
"Điềm Điềm cười là đáng yêu nhất." Mạnh Tử Long nắm bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm, "Điềm Điềm, chúng ta đi thôi."
"Đợi chút, áo của anh." Giờ mới ngẩng đầu lên thấy áo sơ mi màu đen của anh toàn nước mắt nước mũi của cô, người chú trọng hình tượng như anh nhất định sẽ để ý, "Thật ngại quá, em làm bẩn áo của anh rồi." Điềm Điềm cúi đầu nói xin lỗi , giống như mình phạm rất nhiều tội lỗi, cô sợ anh ta lại trách mắng cô.
"Không sao, áo bẩn thì đem giặt là được rồi." Mạnh Tử Long cúi đầu nhìn áo mình dính dính gì đó, nhưng không cảm thấy dơ bẩn chút nào, ngược lại còn cảm giác rất dễ chịu, chỉ cần cô ngừng khóc, chỉ cần cô không đau lòng, cùng lắm là làm bẩn áo như thế này thôi mà.
"Nhưng... làm sao tắm ở chỗ này?" Điềm Điềm nhìn chung quanh, cũng không thể kêu anh ta cởi trần đứng đây chờ áo khô.
"Dĩ nhiên không phải tắm ở đây, về khách sạn tắm. Điềm Điềm, em ngốc thật nha." Mạnh Tử Long búng nhẹ lên trán cô.
"Anh làm gì đó? Rất đau nha." Điềm Điềm xoa xoa trán, giả vờ đau đớn.
Nhìn bộ dạng rất đau của cô, Mạnh Tử Long gấp gáp, chỉ là búng yêu thôi mà, sao lại đau chứ, "Thật đau lắm hả? Để anh xem." Vừa nói vừa gở tay Điềm Điềm ra nhìn lên trán cô.
Nhìn biểu hiện anh gấp gáp như vậy, Điềm Điềm không nhịn được cười thành tiếng, "Anh dễ bị lừa quá, em là gạt anh đó." Cô thoát khỏi bàn tay anh, chạy tới trước.
"Này, chậm lại một chút, chạy thế lại muốn bị lạc nữa sao." Mạnh Tử Long đuổi theo sau cô.
Nghe anh la vậy, Điềm Điềm lập tức dừng bước, phải ha, ngộ nhỡ lại đi lạc nữa thì làm sao, cũng không muốn khóc lần nữa, quay đầu, xoay người, ngoan ngoãn đi tới bên Mạnh Tử Long, dắt tay anh, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Nhìn nét mặt ngây thơ của cô, Mạnh Tử Long trong lòng càng tăng cảm giác muốn bảo vệ người con gái này, "Chúng ta bây giờ về khách sạn, ngày mai dẫn em đi chơi được không?"
Anh nói muốn dẫn mình đi chơi? Nhưng không phải lần này là anh đi công tác sao, có thời gian dẫn mình đi chơi ư, "Nhưng không phải anh đi làm việc sao?" Mặc dù nghĩ đến anh còn phải làm việc trong lòng có hơi thất vọng, nhưng tóm lại công việc là quan trọng, chơi thì lúc nào cũng có thể chơi.
"Chỉ bàn chuyện hợp tác thêm một chút, rất đơn giản, trước mắt cũng sắp được rồi, lần này tới đây xác nhận một cái, cho nên không mất nhiều thời gian, có chỗ nào đặc biệt muốn đi thăm quan không?" Mạnh Tử Long cảm thấy tay cô hơi lạnh, tay nắm chặt hơn.
Điềm Điềm không quen thuộc Hong Kong, trước đây cũng chưa đi bao giờ, cho nên cũng không quen biết đường xá nơi đây, ngay cả ấn tượng duy nhất cũng chỉ là xem trên mấy phim Hong Kong mà thôi, "Đi chỗ nào cũng được." Chỉ cần ở cùng chỗ với anh, lời kế tiếp này bị Điềm Điềm cất vào trong lòng.
"Vậy để anh sắp xếp hành trình lần này."
"Ừ." Điềm Điềm nhích lại gần Mạnh Tử Long.