Editor: jubbie
Điềm Điềm giận đùng đùng bước ra khỏi sân bay, nhìn con đường xa lạ trước mặt, quay đầu lại nhìn Mạnh Tử Long mới phát hiện anh không còn trong tầm mắt mình nữa, quay người 180 độ kiếm bóng dáng anh ta, nhưng có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh nhưng lại không thấy anh ta đâu.
Chẳng lẽ mình lạc đường sao, chưa quen phố xá chỗ này, hơn nữa lại không biết anh ta đi đâu, vội vàng lấy di động ra bấm số điện thoại của anh ta, nhưng điện thoại bên kia chỉ có tiếng tút tút, đợi thật lâu cũng không có người bắt máy.
Chưa xuất ngoại bao giờ Điềm Điềm luống cuống cả lên, nhìn thấy một đoàn người tiến tới bên cạnh nhưng lại không có người cô muốn tìm.
Mạnh Tử Long đứng sau một cây cột tại sảnh sân bay, đứng xa xa nhìn bộ dạng lóng ngóng của Điềm Điềm, khóe miệng cong lên, tiểu nha đầu bây giờ biết sốt ruột rồi sao.
"Xin hỏi anh có thấy một người đàn ông cao khoảng 1m8, mặc áo sơ mi đen, dáng vẻ tuấn tú hay không?" Điềm Điềm khoa tay múa chân, miêu tả Mạnh Tử Long hỏi người qua lại bên cạnh cô.
Nhưng hỏi nhiều người, cũng không ai nhìn thấy người như cô miêu tả, "Rốt cuộc anh đi đâu rồi hả, đem vứt tôi một mình nơi này là làm sao?" Điềm Điềm ngồi chồm hổm, thật sự không biết phải làm gì.
Lấy điện thoại di động bấm dãy số kia một lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Sợ, thật sự là sợ, Điềm Điềm thật sự sợ hãi, trên người không có tiền, lại không biết anh ta ở khách sạn nào, cô đơn một mình tại chốn xa lạ như vậy, nàng thật là muốn khóc, thật là muốn khóc, nước từ khóe mắt không ngừng chảy ra.
Cô không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh,ngồi chồm hổm trên đất, đầu gục vào cánh tay khóc hết sức lực, mặc dù biết nước mắt không giải quyết được vấn đề gì, nhưng cô thật muốn khóc, nhớ ngày mẹ bỏ đi, cô cũng khóc như vậy, nước mắt như tức nước vỡ bờ, không thể nào dừng.
Trong đầu Điềm Điềm bất giác phát sinh một cảm giác sợ hãi, sợ anh giống như mẹ cô lập tức từ bỏ cuộc sống của cô mà biến mất vào không trung, "Mạnh Tử Long, anh rốt cuộc ở nơi nào, ra đây được không, em không giận nữa, anh ra đây được không?" Điềm Điềm khóc nức nở nghẹn ngào vừa nhỏ giọng nói.
Thấy dáng vẻ ngồi chồm hổm của Điềm Điềm, Mạnh Tử Long cảm thấy không ổn, vội chạy đến trước mặt cô, cảm thấy một bóng hình cao lớn bao phủ người mình, Điềm Điềm không thèm lau nước mắt, ngẩng phắt lên chăm chú nhìn đàn ông kia.
Khi thấy rõ ràng người trước mặt là Mạnh Tử Long, cả người Điềm Điềm nhào vào trong ngực anh, dùng hết sức lực đấm vào lưng anh, "Anh đi đâu vậy? Anh vừa mới đi đâu? Em còn tưởng anh sẽ giống như mẹ bỗng nhiên biến mất khỏi thế giới của em, em thật sợ hãi, vô cùng sợ hãi."
Từng đấm từng đấm vào lưng hắn, nhưng anh lại không cảm thấy đau chút nào, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng.
"Điềm Điềm, anh sẽ không xa em, không bao giờ xa em, đừng khóc." Mạnh Tử Long ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
"Có thật không? Anh sẽ không xa em thật sao?" Điềm Điềm trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Mạnh Tử Long, "Anh sẽ không xa em thật không?"
Mạnh Tử Long lau nước mắt nơi khóe mắt cô, "Điềm Điềm, anh sẽ không xa em, không bao giờ xa em."
"Ừ." Cô lại vùi đầu vào ngực anh, tay vòng lên hông anh, nước mắt lại không ngừng rơi, nhẹ nhàng nức nở.
Mọi người từ từ tập trung xung quanh, nhưng Mạnh Tử Long lại không hề để ý, ngược lại còn ôm Điềm Điềm chặt hơn, anh biết cô muốn khóc, nên để cô khóc cho thoải mái.