Editor: jubbie
Điềm Điềm cảm giác đầu nặng nề, vô thức quay qua tựa vào người bên cạnh, cảm giác mềm mại, ấm áp, chuyển thân người thấp xuống, đổi tư thế cho thoải mái tiếp tục ngủ.
Mạnh Tử Long quay đầu nhìn Điềm Điềm đang tựa vào vai anh ngủ ngon lành, khẽ lấy tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi trên trán cô, chăm chú ngắm nhìn cô ngủ say, kể từ lúc gặp cô anh đã vô số lần ảo tưởng mỗi sáng thức dậy được ngắm cô nằm ngủ say bên cạnh mình.
Chắc là do quá gần, Mạnh Tử Long có thể nghe được tiếng cô thở đều đặn nhẹ nhàng, xem ra cô ngủ không tệ, chắc là không còn tức giận chuyện hồi nãy, vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với cô một chút, anh không ngờ lại chọc cô tức giận đến như vậy.
"Điềm Điềm, em biết không, lần đầu tiên gặp em, anh đã bị ánh mắt sâu thẫm của em khóa lại rồi, anh biết ngay lúc đó là cả đời này không thể nào quên được em, Điềm Điềm, anh thích em." Mạnh Tử Long nhìn gương mặt đang ngủ của Điềm Điềm thản nhiên nói.
Có lẽ em không nghe thấy, có lẽ em bây giờ còn chưa đem lòng yêu anh, nhưng một ngày nào đó anh sẽ làm cho em yêu anh, Điềm Điềm, nhất định kiếp này em chỉ có thể là người của anh, cho dù là ai cũng không thể đoạt em bên cạnh anh mang đi xa.
Nhanh chóng bấm phím chụp hình trong di động, lưu lại gương mặt cô mãi mãi trên màn hình điện thoại.
Thời gian bay cũng không lâu, chỉ mất mấy tiếng máy bay đã bay lượn trên không phận Hong Kong, bầu trời Hong Kong bao la thật đẹp, màu xanh nhàn nhạt, mây nhàn nhạt trôi, làm cho người ta cảm giác thật ấm áp, dù đang ở đất khách nhưng lại không có cảm giác lạ lẫm.
"Điềm Điềm, đến rồi." Mạnh Tử Long dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng gọi Điềm Điềm, "Máy bay đến rồi, tỉnh dậy đi."
"Ừ... Buồn ngủ quá à." Điềm Điềm không muốn mở hai mắt, không ý thức đầu mình đang tựa vào vai Mạnh Tử Long, "Cho ngủ thêm lát nữa đi."
Tối qua vì bị thông báo đi công tác đột xuất, trong lòng khẩn trương làm hại cô cả buổi tối không thể nào ngủ ngon, vừa rồi vất vả lắm mới ngủ được một giấc cho nên bây giờ không muốn thức dậy.
"Điềm Điềm, xuống máy bay trước rồi ngủ tiếp có được không?" Mạnh Tử Long kiên nhẫn nói, anh chưa bao giờ kiên nhẫn với cô gái nào như vậy.
"Đừng ồn ào, tôi còn muốn ngủ." Điềm Điềm quay đầu qua bên kia tiếp tục ngáy khò khò.
Nhìn mọi người đang lục đục xuống máy bay, thế nhưng cô nàng heo lười này lại còn muốn ngủ, Mạnh Tử Long liền chụp tay qua bế người cô lên.
Cảm thấy cơ thể bay lên không Điềm Điềm mở to hai mắt, vừa ngay sát ánh mắt Mạnh Tử Long đang nhìn cô, mình tại sao lại ở trong lồng ngực của anh ta, "Này, ôm xong chưa? Còn không mau bỏ em xuống." Cũng may là mình tỉnh lại, vừa lúc trên máy bay không còn ai, nếu không cái anh này chắc là đem vứt mình đi rồi.
"Chịu tỉnh rồi hả?" Mạnh Tử Long xiết chặt cánh tay bế Điềm Điềm sát vào ngực một chút.
"Này, đồ háo sắc này còn không mau bỏ em xuống." Điềm Điềm giùng giằng tụt khỏi người anh ta, nhưng không may là anh ta ôm quá chặt, chỉ nội sức mạnh thôi là căn bản cũng không có cách nào thoát khỏi lồng ngực đáng chết kia.
"Háo sắc? Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục háo sắc mà xuống máy bay." Mạnh Tử Long dứt khoát bế cô đi về phía cửa máy bay.
"Này, dừng lại, dừng lại, em muốn xuống." chân Điềm Điềm đá lung tung giữa không trung, cố hết sức thoát ra khỏi lồng ngực anh ta.
Nhưng Mạnh Tử Long làm như không nghe thấy lời cô nói, tiếp tục bước đi, nhìn thấy cảnh này vẫn tiếp diễn đến trước cửa máy bay, nhưng Điềm Điềm vẫn không thể thoát khỏi lồng ngực anh ta, chỉ có thể tuân theo, Điềm Điềm cắn răng nhắm mắt, chuyện mất mặt vậy tốt nhất là không nhìn thấy.
Đúng lúc Điềm Điềm chuẩn bị đóng băng lại phát hiện chân mình chạm đất, mở mắt thấy Mạnh Tử Long đối diện làm tư thế xin mời.
"Trêu chọc như vậy thích lắm sao?" Điềm Điềm hung hăng chà chà chân xuống sàn máy bay.