"Long —— có phải anh hiểu lầm em ấy quá sâu hay không?" Điềm Điềm không dám tin Thụy Thụy lại là cô gái như vậy, mặc dù theo lẽ thường Thụy Thụy không thể nào đi nhằm vào phòng của anh được.
Thật ra trong lòng Điềm Điềm đã rất rõ ràng, nhưng là cô không dám tin tưởng em gái của cô lại dám quyến rũ chồng của cô.
"Điềm Điềm, em chỉ cần nhìn là có thể thấy được, không cần bởi vì người thân mà làm cho em không dám tin tưởng vào ánh mắt mình."
Lời nói của Mạnh Tử Long rất rõ ràng, Điềm Điềm rúc người vào trong ngực của anh, cô nhắm mắt lại, nghe nhịp tim của anh đạp rất vững vàng, lòng của cô bắt đầu an tĩnh.
"Em tin tưởng Thụy Thụy chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, Long, anh không cần trách cứ em ấy?" Mặc dù Điềm Điềm không thừa nhận, thế nhưng khi ánh mắt của cô nhìn thấy, cô không thể nào không tin vào ánh mắt của chính mình.
"Điềm Điềm, chuyện ngày hôm nay anh xem như chưa từng xảy ra, nhưng anh hi vọng em có thể nói chuyện với cô ấy, dù sao em cũng là chị của cô ấy, em có nghĩa vụ dạy bảo cô ấy."
Đúng rồi, bây giờ ba mẹ cô không có ở đây, Thư Thụy lại biến thành bộ dạng này, cô phải có trách nhiệm, cô phải giúp cho em gái mình không đi sai đường nữa.
Mặc dù Thư Thụy không phải là em gái ruột của cô, nhưng là dì Thư Uyển dẫn cô vào gia đình này, thì Điềm Điềm đã xem cô ấy như em gái ruột của mình rồi.
"Tốt lắm, em không cần nhớ nữa, chúng ta đi ngủ thôi." Mạnh Tử Long hôn lên mái tóc của cô, anh nhẹ vỗ vào lưng cô, giống như anh đang dỗ một đứa con nít vậy.
"Ừ." Có anh ở bên cạnh cô rất yên tâm, rất nhanh Điềm Điềm đã tiến vào mộng đẹp.
Nghe được tiếng hít thở điều điều của cô thì anh biết cô đã ngủ rồi, lần đầu tiên khi anh nhìn thất Thư thụy, thì anh biết cô gái này không đơn giản, cô ấy không giống nhưu Điềm Điềm đơn thuần không chứa một tạp chất gì.
Thật ra sau khi Thư Thụy đi ra khỏi phòng, thì cô ấy vẫn chưa có đi, cô muốn nghe thử Mạnh Tử Long nói gì với Điềm Điềm, nhưng là gian phòng này cách âm quá tốt, cô không nghe được gì, cuối cùng cô cũng chỉ có thể thở dài đi vào phòng của mình.
Lúc cô đi ra ngoài thì Điềm Điềm đã ngủ mất tiêu rồi, nhưng là tại sao cô ấy lại xuất hiện ở cửa phòng, điều này làm cho cô cực kì tức giận, cô ấy không tin tưởng mình sao? Hay là cô ấy cho tới bây giờ chưa từng xem cô như em gái của mình mà đối đãi.
Thư Tthụy nằm ở trên giường cắn chặt khớp răng, ở trong bóng tối âm thanh vang lên làm cho người ta sợ hãi.
Lúc cô còn nhỏ tất cả cái gì tốt đẹp mẹ cô đều dành cho Điềm Điềm, vì vậy từ lúc cô hiểu chuyện, cô luôn luôn phải tranh thủ giành lấy vậy mình thích, vì cô biết ở trên đời này không có gì là tự động rơi vào tay cô.
Cô từ nhỏ đã hiếu thắng, cùng người khác đánh nhau bể đầu chảy máu, cô cũng phải lấy cho được vật mình muốn, mà lần này Mạnh Tử Long chính là người mà cô muốn, coi như Điềm Điềm là chị của cô thì như thế nào, tại sao cô ấy có thể có hạnh phúc còn cô thì không thể.
Dần dần tư tưởng của Thư Thụy trở nên vặn vẹo, trắng đem ở trong thế giới của cô đã nhập thành một.
Sáng ngày hôm sau cô và Mạnh Tử Long thức dậy để chuẩn bị bửa ăn sáng, thì đã thấy có người chuẩn bị rồi, hai người bọn họ nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Chị, anh rễ, mau đến đây ăn bửa sáng." Thư Thụy từ phòng bếp mặt đi ra vừa hay nhìn thấy Điềm Điềm và Mạnh Tử Long kinh ngạc đứng ở nơi đó.
"Thụy Thụy, bữa ăn là em làm sao?" Điềm Điềm nhìn một bữa ăn sáng phong phú ở bàn thì choáng váng, ngày hôm qua cô còn nghĩ xấu cho em gái của cô, có phải hay không cô đã sai lầm rồi.
"Ừ, hôm nay em không ngủ được cho nên em đã làm bửa sáng, nhanh qua đây ăn đi, bằng không thức ăn lạnh liền ăn không ngon."
Điềm Điềm đi lên phía trước, nhưng là Mạnh Tử Long cũng chưa có đi theo, anh chỉ nhìn Thư Thụy, cô ấy lại bầy ra âm mưu gì nữa đây.
Ánh mắt Mạnh Tử Long tìm tòi nghiên cứu nhìn Thư Thụy, mà Thư Thụy chỉ cười làm ra bộ mặt vô hại, "Anh rễ —— sao vậy? Anh không thích em làm bửa sáng sao?"
Nghe được lời của em gái Điềm Điềm quay đầu lại nhìn anh, "Anh sao vậy?"
"Không sao, chúng ta ăn sáng thôi!" Mạnh Tử Long nhìn Điềm Điềm cười, các ý tưởng trong đầu liền biến mất.
"Chị, như thế nào?" Thư Thụy ngồi đối diện Điềm Điềm.
"Ăn thật ngon, chi không biết em lại nấu ăn ngon như vậy!" Thư Thụy từ trước đến giờ ở nhà đều không làm gì, cho nên cô không biết em gái của mình có thể nấu ăn ngon như vậy.
"Lúc còn nhỏ vì giúp mẹ làm việc." Nói tới đây Thư Thụy cuối đầu, nước mắt điều muốn rơi ra.
Nhìn em gái nghĩ đến chuyện lúc trước mà thương cảm như vậy, làm cho người làm chị như cô cũng khổ sở theo, "Thụy Thụy, chuyện đã qua không cần suy nghĩ, về sau có chị ở đây, sẽ không để em chịu khổ nữa."
"Cảm ơn chị." Thư Thụy ngẩng đầu lên nét mặt tươi cười như hoa, căn bản là không nhìn ra bộ dạng thương tâm vừa rồi của cô, "Chị, chị thích ăn thì ăn nhiều một chút." Cô vội vã giúp Điềm Điềm gắp thức ăn, sau đó tầm mắt của cô dời đến Mạnh Tử Long, cô phát hiện từ khi anh ngồi xuống anh cũng chưa nhìn cô lần nào, "Anh rễ, anh cũng ăn nhiều một chút.".
Mặc dù Mạnh Tử Long không có nhìn Thư Thụy, nhưng là cuộc đối thoại giữa Điềm Điềm và Thư thụy anh nghe rất rõ ràng.
"Điềm Điềm, em ăn xong chưa?" Mạnh Tử Long chỉ ăn vài miếng, anh chỉ là muốn giữa thể diện cho Điềm Điềm.
"Sao vậy?" Lần đầu tiên Điềm Điềm được ăn đồ ăn do em gái làm cho nên cô rất cao hứng, một khi cao hứng cô sẽ bỏ quên người bên cạnh.
"Ăn no anh no anh dẫn em đến trường." Mặc dù anh không biết Thư Thụy sẽ làm cái gì, nhưng là anh biết cô ấy nhất định sẽ không làm được chuyện tốt gì.
"A, được." Điềm Điềm đứng lên, thấy Thư Thụy đang nhìn mình, "Thụy Thụy, em có muốn đi cùng hay không?"
"Được không?" Cô lộ ra vẽ mặt khó xử, giống như là sợ quấy rầy đến hạnh phúc của hai người.