Mạnh Tử Long quan sát sắc mặt của Điềm Điềm, thấy ánh mắt cô tràn đầy thỉnh cầu anh, anh yêu cô, anh không nhẫn tâm nhìn cô khổ sở, "Đi thôi!" Anh chỉ nói một câu lạnh lùng như vậy thì đã làm cho lòng của Thư Thụy bắt đầu dao động.
"Cám ơn anh rễ." Thư Thụy cười cười ôm lấy cánh tay Điềm Điềm.
Mạnh Tử Long đi về phía trước, nghe ở phía sau thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười khoan khoái, lông mày anh hơi nhíu chặt lại, tựa như đang lo lắng đều gì.
Mạnh Tử Long giúp Điềm Điềm mở cửa xe ra, đứng ở bên cạnh chờ cô đi tới.
Điềm Điềm nhìn anh đứng ở nơi đó, cô rất vui vẻ, nhưng khi cô nhìn cánh tay Thư Thụy đang nắm lấy tay của mình, thì cô hơi luống cuống.
"Chị, chị ngồi ở trước đi!" Không ngờ Thư Thụy lại cười ngọt ngào nhìn cô, sau đó tự mình chui vào phía sau xe.
Điềm Điềm nghĩ thầm, Thư Thụy đã trưởng thành, em ấy cũng hiểu chuyện rồi, nếu như là trước kia cô ấy sẽ quấn lấy cô kêu cô cùng ngồi phía sau với cô ấy.
Xe chạy được một đoạn đường, "Long, trường học của em tương đối gần, anh đưa em đi trước đi, sau đó anh hãy chở Thụy Thụy đi?"
Nghe được lời nói từ miệng chị của mình, Thư Thụy ngồi ở phía sau không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Mạnh Tử Long.
Mạnh Tử Long xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thái độ của Thư Thụy, trên mặt của cô biểu hiện sự hưng phấn và chờ đợi, tuổi của cô còn rất nhỏ, anh có thể nhìn nét mặt của cô là biết được cô đang suy nghĩ cái gì rồi.
Anh cũng không nói chuyện, chỉ là xe của anh cũng không đi tới trường học.
Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long muốn nói điều gì, vừa đúng lúc anh quay qua đụng vào tầm mắt của cô, chỉ nghe anh nhàn nhạt mở miệng, "Ở trường học của em anh có chút việc."
Anh nói chuyện luôn luôn ẩn ý.
Điềm Điềm nghe lời của anh nói, "Nha." Cô chỉ có thể gật đầu, mặc dù cô không biết anh có chuyện gì, nhưng là nếu anh đã nói như vậy thì có thể là thật.
Thư Thụy ngồi ở phía sau vẫn quan sát cử chỉ của Điềm Điềm và Mạnh Tử Long, từ trong lời đối thoại của bọn hai người, cô đã hiểu, cô cúi đầu, mái tóc che đậy tầm mắt của cô, làm cho người ta không thấy biểu tình trên mặt của cô.
Mạnh Tử Long đưa Thư Thụy đến trường học, cô cười nói với Điềm Điềm hẹn gặp lại, nhưng là cô xoay người đi thì ánh mắt trở nên âm lãnh.
Khi xe ở trước cửa trường học của cô dừng lại, cô nhìn anh, "Em cảm thấy anh hôm nay rất lạ."
Anh chỉ nhìn chằm chằm cô, như muốn dùng ánh mắt đem cô chọc thủng.
"Sao anh lại nhìn em như vậy?" Khi Mạnh Tử Long nhìn cô, cô cảm thấy cả người nhưu muốn đông cứng lại.
"Em tính để cho cô ấy ở nhà mình bao lâu nữa?" Mặc dù anh biết nói ra lời này, Điềm Điềm nhất định sẽ không vui, nhưng anh không muốn nhất thời mềm lòng mà làm cho anh và cô sau này sẽ không cứu vãng được.
"Mạnh Tử Long, lời này của anh là có ý gì ——? ! Em ấy là em gái của em, chẳng lẽ em ấy ở cùng chúng ta một thời gian cũng không được sao?" Nghe Mạnh Tử Long nói như vậy, Điềm Điềm rất tức giận, coi như tối hôm qua em gái của cô làm sai, anh cũng không cần phải như vậy chứ.
Có câu nói không nhìn thầy chùa thì nhìn phật, anh bây giờ đem cô đặt ở chổ nào.
"Điềm Điềm, em không nên kích động." Nhìn Điềm Điềm bởi vì quá mức kích động mà bả vai run rẩy, anh thật sự không đành lòng, đôi tay của anh ôm bả vai của cô, "Điềm Điềm, em rốt cuộc là quá ngây thơ, chẳng lẽ em không nhìn ra tâm tư của cô ấy sao?"
"Em nhìn thấy được, vậy thì sao?" Điềm Điềm muốn dùng hai tay để đẩy Mạnh Tử Long ra, "Em nhìn ra được, em ấy có ý tứ với anh, em ấy thậm chí muốn phá hư tình cảm của chúng ta, vậy thì thế nào, dù sao đi nữa em ấy cũng là em gái của em, là thân nhân của em, anh kêu em làm cái gì bây giờ?".
Điềm Điềm không phải người ngu, Thư Thụy là cô từ nhỏ nhìn đến lớn, trong mắt cô ấy có ý gì chẳng lẽ cô không hiểu được, cô ấy nhìn Mạnh Tử Long thì cô ấy liền đỏ mặt, xấu hổ, tâm tư của cô ấy làm sao cô lại không biết.
Anh không phải cố ý, anh thật sự không biết Điềm Điềm sẽ kích động như thế, anh ôm chầm thân thể của cô, thân thể của cô bởi vì kích động mà run rẩy, "Điềm Điềm —— chúng ta đưa cô ấy đi ra nước ngoài được không?"
Mặc dù anh biết có những thứ là bẩm sinh, sẽ không vì hoàn cảnh mà thay đổi, nhưng mà khi anh nhìn thấy Điềm Điềm kích động như vậy thì anh cảm thấy rất đau lòng.
Thư Thụy ở lại đây sẽ làm cho cô và anh trở nên mâu thuẩn, biết đâu cô ấy ra nước ngoài sẽ gặp được một chàng trai nào đó tốt hơn, biết đâu. . . . . . Nhưng đây chỉ là những đều cô suy nghĩ, cô cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Mặc dù cô không thể bỏ rơi cô ấy được, nhưng là Điềm Điềm đã suy nghĩ cẩn thận rồi, đây có thể là cách giải quyết tốt nhất.
"Được!" Cô tựa đầu vào bả vai của anh, "Buổi tối em sẽ nói chuyện với em ấy.".
"Em đi học trước đây." Điềm Điềm vội vã xuống xe, cô không muốn cho anh thấy nước mắt của cô.
Mạnh Tử Long nhìn bóng lưng Điềm Điềm chạy chốn, cho đến khi anh không nhìn thấy được nữa, anh mới chạy xe đi.
Tin đồn trong trường học, bởi vì Mạnh Tử Long cầu hôn Điềm Điềm trên TV mà bị bác bỏ.
Cùng quá khứ bất đồng, hôm nay các nữ sinh thấy cô ánh mắt trở nên hâm mộ và ghen tị.
Kết hôn với Mạnh Tử Long là ước mơ của tất cả phụ nữ, mà người phụ nữ may mắn duy nhất đó lại chính là cô.
Đây là một việc làm cho người ta kiêu ngạo cở nào.
Điềm Điềm ngồi trên ghế nhà trường, cô cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô.
Cô quay đầu lại, thì cô thấy Bồi Hiên, cô không ngờ được khi cô nhìn thấy hắn, thì cô thấy được trong ánh mắt của hắn là sự bất đắt dĩ và nỗi đau thống khổ.
Cô thu hồi tầm mắt lại, mặc dù cô không biết tại sao hắn lại nhìn cô như vậy, nhưng cô biết, cô không muốn tạo ra tin đồn với hắn nên cô phải tránh hắn càng xa càng tốt, hơn nữa cô không hi vọng Mạnh Tử Long sẽ hiểu lầm cô.
Mặc dù sự việc đó xảy ra anh luôn luôn đứng về phía cô, vô điều kiện tin tưởng cô, nhưng năng lực của anh có hạn, có lẽ cô nên ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là phương pháp tốt nhất.
Anh đã từng nói anh đứng nguyên tại chổ để cho cô từng bước từng bước đến gần, nhưng hiện tại cô cũng có thể nói cho Mạnh Tử Long biết —— từ ngày hai người quen nhau, anh đã sớm đi vào lòng của cô rồi!