"Thụy Thụy, chị muốn nói chuyện với em." Điềm Điềm đi vào trong phòng thì thấy Thụy Thụy đang nhìn màn hình điện thoại, nghe được giọng nói của Điềm Điềm, cô cuống quýt đặt điện thoại vào trong túi.
Trên mặt lặp tức nở nụ cười, "Dạ, chị cứ nói đi em nghe."
Điềm Điềm ngồi xuống bên cạnh cô, nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay của mình.
"Chị —— sao vậy?" Nhìn Điềm Điềm như vậy cô cảm thấy kì quái, giống như cô ấy có chuyện gì khó nói vậy.
"Thụy Thụy, chị và anh rễ em muốn em đi du học ở nước ngoài." Cô nghĩ quyết định này là đường đột, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất.
"Tại sao?" Cô kháng cự, tay của cô bị Điềm Điềm nắm lấy cô muốn rút ra, "Em ở đây sinh hoạt rất tốt, tại sao chị lại kêu em đi nước ngoài?"
Cô không muốn rời khỏi nơi này, cô không muốn rời đi, cô muốn ở bên cạnh Mạnh Tử Long, cô muốn lấy món đồ mình muốn lấy, bất kể phải dùng thủ đoạn nào.
"Thụy Thụy, chúng ta chỉ hi vọng em có một hoàn cảnh học tập tốt hơn, hơn nữa ba mẹ đều ở bên đó, mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau." Điềm Điềm không biết cách nói láo, tay của cô đặt ở đầu gối, không tự chủ được nắm chặt vào nhau.
"Chị —— chị muốn đuổi em đi phải không?" Thư Thụy biết được cái gì rồi sao, làm sao cô ấy biết được?
Nếu đổi lại là trước kia cô sẽ không để cô ấy đi nước ngoài, nhưng bây giờ cô lại để cho cô ấy đi nước ngoài, cái này đã không thích hợp rồi.
"Thụy Thụy, chị không có ý này. . . . . ." Cô nóng lòng giải thích, nhưng là cô càng giải thích thì càng rối.
"Không phải ý này, vậy ý của chị là gì? Hiện tại ba mẹ không có ở đây, em chỉ còn một mình chị, bây giờ chị lại muốn đuổi em đi." Vừa nói nước mắt của cô vừa chảy xuống, cô quả thật rất biết diễn trò, điều đó làm cho cô cũng đắc ý ở trong lòng.
"Chị không có ý này!" Điềm Điềm nóng nảy đứng lên, cô không biết phải nói cái gì.
Lúc này Mạnh Tử Long từ cửa đi vào, ôm bả vai Điềm Điềm, "Điềm Điềm, em đi ra ngoài trước, để anh nói chuyện với cô ấy."
Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long, "Dạ." Điềm Điềm gật đầu, cô xoay người đi ra ngoài.
Thư Thụy ngồi ở trên giường nhìn Mạnh Tử Long, khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, nhịp tim của cô không tự chủ được bắt đầu tăng tốc độ, gương mặt cũng đỏ hồng lên.
Tuổi cô còn nhỏ, khi đứng trước mặt người cô yêu, cô rất ngượng ngùng.
Mỗi lần anh nhìn cô, cô cảm thấy xả người mình như có dòng điện chạy qua, cô phát hiện khi cô đối mặt với anh rễ cô giống như không nắm được sự tự chủ của chính mình.
"Quyết định được chưa?" Mạnh Tử Long đứng yên một lúc sau đó anh mở miệng nói, giọng nói lạnh băng giống như từ địa ngục truyền đến.
Cả người Thư Thụy run lên, mạch máu muốn đông cứng theo, anh đối xử với chị cô rất dịu dàng, tại sao anh nói chuyện với cô lại lạnh lùng như vậy.
"Cái gì?" Cô mở miệng, không hiểu ý tứ trong lời nói của Mạnh Tử Long.
"Chuyện ra nước ngoài đã nghĩ xong chưa? Em muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi." Anh kiên định nói, giống như chuyện này đã sớm nằm trong dự định của anh.
"Tại sao? Anh không có quyền quản em." Anh lạnh như băng làm cho cô tức giận, cô đứng lên, nhưng là chiều cao chênh lệch, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, mà anh cứ như vậy từ trên cao nhìn cô.
"Thư thụy, đừng cho là ta không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, ta khuyên cô đem cái ý nghĩ kia dẹp đi, nếu như ta không nể mặt chi của cô thì ta đã đuổi cô ra khỏi nhà rồi."
Cả người Thư Thụy run lên, lời của anh đáng sâu vào nội tâm của cô, "Lời của anh nói là có ý gì?" Mặc dù sợ anh nhưng cô vẫn giả bộ tự nhiên để đối mặt với anh.
"Ta nói cái gì chẳng lẽ cô không biết, đừng tưởng rằng ta không có chứng cớ, dù ta có chứng cớ hay không có chứng cớ cô đều cũng sẽ chết rất khó coi." Anh cũng không nể tình cô là em gái của Điềm Điềm mà nói nhẹ nhàng với cô.
"Chị tôi chắc chắn sẽ không tin tưởng anh." Tay của cô nắm chặt thành quyền, móng tay muốn đâm vào da thịt cô, nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào.
"Cô sai lầm rồi, cô cho rằng mình rất thông minh sao, một chút sơ hở cũng không lọt sao, nhưng là ánh mắt của cô đã sớm đã bán đứng cô rồi, cô đi ra nước ngoài đối với cô là lựa chọn tốt nhất, đây là vé máy bay, tối nay cô sửa sang hành lý, sáng ngày mai lên đường." Mạnh Tử Long từ trong túi quần tây lấy ra một tấm vé máy bay đưa tới trước mặt của Thư Thụy.
Đôi tay cô run rẩy nhận lấy tấm vé anh đưa, đúng vậy, cô không có lựa chọn nào khác, đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Chuyện anh đã quyết chưa bao giờ thất bại.
"Cám ơn anh rễ." Thư Thụy thu hồi sợ hãi, thu hồi phẫn hận, ngẩng đầu, khóe miệng cười rực rỡ.
Điềm Điềm ngồi ở trên giường, cô đứng ngồi không yên, cô không biết Mạnh Tử Long sẽ nói với Thư Thụy những gì, cô không biết cô ấy có đồng ý ra nước ngoài hay không.
"Như thế nào rồi?" Nghe được tiếng cửa mở, Điềm Điềm nhìn anh.
"Nhìn em lo lắng như vậy, yên tâm đi, tất cả đều làm xong rồi." Mạnh Tử Long cười cười, ôm thân thể của cô vào ngực.
"Thật sao? Làm sao anh làm được?" Mới vừa rồi cô thật sự bị Thư Thụy làm cho một câu cũng không nói ra được, mà chuyện đến tay anh lại dễ dàng như vậy sao.
Nhìn Điềm Điềm ngữa đầu lên, cô bởi vì biết được đáp án nên rất vui, anh liền hôn lên chóp mũi của cô, "Anh uy hiếp cô ấy!"
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại hù được Điềm Điềm, "Cái gì? Anh cư nhiên lại uy hiếp cô ấy?" Cô từ trong ngực của anh nhảy dựng lên.
"Điềm Điềm, sao em lại kích động như vậy." Anh đưa hai tay ôm Điềm Điềm vào lòng ngực, "Cô ấy không phải là trẻ nhỏ, có một số việc chỉ cần nhắc nhở là được, cô ấy tự nhiên sẽ biết được hậu quả."
"Nha." Cô trả lời, nhưng hơi mất mác, chẳng lẽ mình kém anh như vậy sao, tại sao chuyện mình không làm được, anh lại giải quyết dể dàng như vậy.
"Thế nào?" Nghe ra trong giọng nói của cô có sự mất mác, Mạnh Tử Long cúi đầu hôn môi cô.
Chỉ chốc lát sau trong phòng diễn ra một tiết mục sinh động.