Chuyện của Thư Thụy đã chấm dứt, trường học cũng đã giải quyết ổn thỏa, Điềm Điềm và Mạnh Tử Long đính hôn, quan hệ của hai người đã được toàn bộ thế giới công nhận.
"Điềm Điềm, chúng ta sinh đứa bé được không?" Buổi tối của một ngày nào đó Mạnh Tử Long nói nhỏ vào tai của Điềm Điềm, tay của anh rất tự nhiên đặt lên bộ ngực mềm mại của cô.
Chỉ là anh vừa mới đặt lên đã bị Điềm Điềm vứt bỏ, "Không cần, em còn trẻ như vậy em mới không cần sin hem bé, sinh em bé vóc người của em sẽ biến dạng."
Mạnh Tử Long ngồi dậy nhìn Điềm Điềm từ trên xuống dưới.
"Anh nhìn em làm cái gì?" Ánh mắt của anh nhìn cô như vậy làm cho cả người cô không thoải mái, giống như mình không có mặt quần áo vậy.
Anh suy nghĩ thật lâu, "Không có sinh con vóc người em cũng biến dạng rồi, sinh con xong đoán chừng cũng không khác nhau là mấy!"
"Anh. . . . . ." Điềm Điềm tức chết mà, tại sao lại có một người đàn ông như vậy, "Anh chê thân thể của em biến dạng thì anh đừng lại gần em."
Phụ nữ ghét nhất là người đàn ông mình yêu chê mình xấu, nếu như một người đàn ông thật yêu ngươi, hắn sẽ không để ý ngươi mập hay gầy, sẽ không để ý ngươi xấu hay đẹp, hắn chỉ yêu chính bản thân người đó mà thôi.
"Đem bàn tay quấy rối của anh ra!" Lúc cô nói chuyện bàn tay anh đã luồng vào trong áo ngủ của cô.
Mắt thấy mục đích sắp thực hiện được, nhưng đã bị cô phủ phàng từ chối.
Anh chỉ có thể dựa vào trên giường thở dài, "Ai!"
Không thể trách ai là do anh tự làm tự chịu, ai kêu chính anh lở lời làm chi, bây giờ anh phải tự gánh lấy hậu quả.
Điềm Điềm quay lưng lại nằm bên cạnh anh, anh nhìn phần lưng của cô mà nuốt nước bọt, cô nằm bên cạnh anh, vậy mà anh lại không dám đụng vào cô, như vậy anh sao xứng đáng là đàn ông.
Nghĩ như vậy tay của anh liền đụng vào áo ngủ của cô, trong nháy mắt bàn tay của anh đã bị cô nắm lại được.
Cô xoay người lại đối mặt với anh, "Thế nào? Tay của anh muốn bị đáng đòn phải không?"
"Anh. . . . . . Điềm Điềm, chẳng lẽ em cam lòng để cho anh phải khó chịu hay sao?" Ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, anh lại không thể đụng vào, hạ thể của anh sắp chịu không được, nó muốn nổ tung rồi.
"Chịu, dĩ nhiên chịu được, em sao lại không chịu được chứ." Điềm Điềm nhếch mày lên, cười gian nhìn anh.
Niềm kiêu ngạo của anh đã sớm kêu gào, nó đụng vào bắp đùi của cô, thì cô biết anh đã khó chịu đến nhường nào rồi, nhưng đó là anh tự làm tự chịu, ai kêu anh nói vóc người của cô xấu làm chi.
Mặc dù vóc người của cô có kém hơn so với người mẫu, nhưng dẫu sao đi nữa vóc người của cô cũng không tệ đến mức ma chê quỷ hờn đi, nếu như vóc người của cô quả thật là như vậy, vậy anh mỗi buổi tối đều muốn cô, điều đó nói lên điều gì nữa.
"Điềm Điềm, làm sao em lại ác như vậy, em xem. . . . . ." Điềm Điềm muốn phản kháng nhưng đã không kịp nữa rồi, tay của cô đã đụng vào vật nam tính của anh.
Điềm Điềm cảm thấy lòng bàn tay của cô bỏng rát, người đàn ông đáng chết này, cô hung hăng trợn mắt nhìn anh.
"Này, Mạnh Tử Long, anh buông tay của em ra." Lòng bàn tay của cô giảy giụa, làm cho lửa nóng của anh càng nhiệt tình hơn.
"Ừ. . . . . ." Mạnh Tử Long nhịn không được rên lên, bảo bối của anh thật biết trêu chọc người.
Nghe anh rên rỉ, Điềm Điềm càng thêm sốt ruột, tay của cô ma sát lửa nóng của anh càng thêm kịch liệt hơn.
Mạnh Tử Long nằm đó rất hưởng thụ, anh chưa bao giờ nghĩ tay của cô lại mang đến khoái cảm cho anh như vậy.
Nhìn bộ dạng thoải mái của anh, cô biết cô đã thua rồi, cô liền ngưng động tác trên tay lại.
Điều đó lại làm cho Mạnh Tử Long không vui, "Điềm Điềm, em đừng có ngừng." Động tác của cô đột nhiên dừng lại, anh chỉ cảm thấy lửa dục của mình đã bành trướng, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ chết mất.
"Em không ngừng mới là lạ." Điềm Điềm nghĩ tới bình thường anh đều hành hạ cô, hôm nay cô quyết tâm hành hạ lại anh.
Cô không để tâm đến sự xấu hổ của mình, giống như đang trả thù, tay của cô đụng vào vật nóng của anh, nhưng lại không có bất kì động tác nào tiếp theo.
Điềm Điềm nghĩ thì ra cô cũng có lúc xâu xa như vậy, cô chắc chắn là anh dạy hư cô, cô đem tội danh đều đổ lên đầu anh.
Mạnh Tử Long nhịn không được, liền lật người lại đem cô đặt ở dưới thân mình.
Cô muốn phản kháng nhưng đôi môi của anh đã lấp đầy đôi môi của cô, anh tận hưởng đôi môi của cô, giống như muốn hưởng thụ tất cả những gì tốt đẹp của cô.
Điềm Điềm giùng giằng hai tay của cô vỗ manh vào phần lưng của anh, nhưng anh vẫn điên cuồng chiếm đoạt cô, anh để ý đến sự phản kháng của cô.
Điềm Điềm không phục, tại sao mỗi lần cô đều thua ở trong tay của anh.
"Điềm Điềm, không nên lộn xộn, em ngoan ngoãn có được hay không." Anh buông đôi môi của cô ra, để lại cho cô thở dốc.
"Em. . . . . ." Cô muốn trả lời, chỉ là lời nói của cô còn chưa ra khỏi miệng đã bị đôi môi của anh chặn lại.
Đáng chết, anh không cho cô trả lời, vậy anh hỏi cô làm chi.
Lần này Điềm Điềm không phản kháng nửa, cô ngoan ngoãn ở dưới thân của anh, mặt anh muốn làm gì thì làm.
Vật cứng rắn của anh chống đở lên nơi mềm mại của cô, anh chuẩn bị đi vào, hai tay của cô chống lên lồng ngực của anh nói, "Long, người ta cái đó." Giọng nói nũng nịu của cô ở bên tai anh lượn lờ.
"Cái gì?" Anh dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Bạn tốt của em tới rồi."
"A!" Mạnh Tử Long trợn to mắt nhìn cô, vậy tất cả cố gắng của anh đều không phải uổng phí sao? !"Thật?" Anh còn chưa từ bỏ ý định.
"Ừ." Điềm Điềm nhắm mắt lại nghiêm túc gật đầu.
Mạnh Tử Long chợt lật người xuống, thân mình trần truồng chạy vào phòng tắm, sau đó cô nghe được tiếng nước trong phòng tắm vọng ra.
Thân hình Điềm Điềm nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường, kéo chăn lên che đậy thân thể trần truồng của mình, để tránh bị cảm lạnh.
Tầm mắt của cô nhìn vào phòng tắm, khóe miệng khẽ cười, nụ cười cực kì gian tà.
Mạnh Tử Long dội nước lạnh rất nhiều lần, mới làm cho lửa dục của anh được ngủ yên.
Nghe được tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Điềm Điềm kéo chăn ra, để lộ ra thân thể của mình.
Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phòng tắm đến khi nó chịu mở ra.