Mạnh Tử Long từ phòng tắm đi ra ngoài, thấy một màn như thế này, trong nháy mắt lửa dục của anh lại đi lên.
Anh nuốt xuống nước miếng, nỗ lực ngăn chặn chính mình.
"Điềm Điềm, làm sao em còn chưa ngủ?" Anh đem tầm mắt của mình dời khỏi người Điềm Điềm, ngay cả đi tới giường anh cũng nhìn vào sàn nhà.
Nhìn bộ dạng của anh như vậy cô rất muốn cười, nhưng là cô vẫn nhịn xuống, "Chờ anh nha!"
Cô trả lời thật chậm, cô cố ý vuốt ve hai chân của chính mình.
"Điềm Điềm, em là đang quyến rũ anh sao? !" Mạnh Tử Long thật sự không thể nhịn được nữa, nếu như cô còn như vậy, anh tin chắc là cả đêm nay anh không cần phải ngủ, anh phải ngâm mình ở trong nước lạnh mới hạ được lửa dục của chính mình.
"Ha ha!" Điềm Điềm cười nụ cười vô hại, "Nếu như anh nói như vậy em cũng không còn cách nào khác."
"Điềm Điềm ——" Mạnh Tử Long cảm thấy tối hôm nay cô rất lạ, nếu như là đổi lại trước kia, cô rất xấu hổ, sẽ không giống như bây giờ đem thân thể của mình ra vuốt ve.
Giọng nói của anh khàn khàn kêu tên cô, Điềm Điềm giật mình, chẳng lẽ —— anh phát hiện ra cái gì sao? ?
"Điềm Điềm, bạn tốt của em thật sự tới rồi hả?"
"Ừ, thật." Cô gật đầu thật nhanh, làm cho anh càng thêm hoài nghi cô.
"Kia cho anh nhìn xem." Vừa nói xong anh liền bò lên giường, tay của anh chuẩn bị sờ vào nơi mềm mại của cô.
Điềm Điềm vội vàng bắt lấy cánh tay của anh, ngăn lại hành động tiếp theo của anh, "Anh muốn làm gì?".
"Còn có thể làm gì, dĩ nhiên là nhìn xem em có nói dối hay không." Vừa nói xong anh liền không để ý đến cô liền sờ đến quần lót của cô.
Sắc mặt của Điềm Điềm liền tái xanh.
"Tốt, Điềm Điềm, em dám gạt anh, em nhất định phải chết." Bàn tay to của anh xé rách quần lót của cô, đem nơi hoàn mỹ nhất của cô liền phơi bầy trước mắt anh.
"Anh muốn làm gì?" Điềm Điềm biết đắc tội với anh sẽ không có kết quả tốt, cô còn tưởng rằng có thể trừng phạt anh, không ngờ là gậy ông đập lưng ông.
"Điềm Điềm, em hiểu." Anh đặt cô dưới thân thể chính mình, lần này anh không hôn môi cô, anh nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay anh để trước cửa dũng đạo của cô, "Em biết sai chưa?"
"Em. . . . . ." Điềm Điềm rũ mí mắt xuống, cô không muốn thừa nhận mình sai, tại sao mỗi lần người chịu khổ luôn luôn là cô trời cao thật không công bằng mà.
"Còn chưa biết sao? !" Anh đem môi gặm cắn lổ tai của cô, một tay anh che đôi gò bồng đảo của cô, tay còn lại anh chống đở khu rừng rậm của cô.
Nhìn cô không có phản ứng, ngón tay của anh đang đặt ở dũng đạo của cô liền từ từ tiến vào.
"Ah. . . . . ." Nơi mềm mại của cô đột nhiên trướng lên, làm cho cô phát ra tiếng rên rĩ.
"Như thế nào? Em nghĩ xong chưa?"
Giọng nói của anh lại lượn lờ bên lổ tai của cô, hai tay cô dần dần nắm chặt lại thành quyền, cô phải nhịn, cô không được phục tùng anh để dàng như vậy.
"Xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng nha." Dứt lời, ngón tay của anh lại tiếp tục trượt vào hang động kì bí của cô, bị tầng tầng lớp lớp của cô bao bọc lại, anh bắt đầu xoay xoay nắn nắn, mới như vậy mà cô đã phát ra âm thanh cực kì mê người.
Không được, cô tuyệt đối không thể nhận thua, Điềm Điềm tự nhủ ở trong lòng, hàm răng cô cắn chặc môi dưới, toàn thân của cô tràn đầy khoái cảm, hạ thể không ngừng chảy ra chất lỏng óng ánh.
"Điềm Điềm, em như vậy rất không ngoan nha." Nhìn cô cắn đôi môi đến rướm máu, anh cuối đầu hôn lên nó.
Không để ý đến sự phản khán của cô anh tiếp tục xâm nhập thêm một ngón tay nữa, đột nhiên cô cảm thấy hạ thể của cô càng ngày càng trướng, cả người cô bao bọc lấy ngón tay của anh.
Điềm Điềm phát ra tiếng rên rĩ mê người, tiếng rên rĩ của cô được đôi môi của anh toàn bộ nuốt xuống.
Cô thở gấp liên tục, Mạnh Tử Long mới buông đôi môi của cô ra, ngón tay của anh từ rừng rậm của cô rút ra, "Điềm Điềm, nếu thoải mái em liền kêu ra, em không cần phải chịu đựng."
Anh ưỡn thắt lưng một cái, vật nam tính của anh liền vọt vào trong hoa huyệt của cô.
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Hạ thể của cô nghênh đón vật cực đại của anh, cô rốt cuộc sụp đổ hoàn toàn, theo luật động của anh mà phát ra âm thanh mê người.
Tay cô tự giác ôm cổ anh, cô muốn kéo gần khoảng cách của hai người, muốn tận hưởng khoảng thời gian tuyệt đẹp này.
Hai người yêu nhau mãnh liệt.
Sau một hồi chạy nước rút, anh và cô cùng đạt đến cao trào.
Trên người hai người bởi vì vận động kịch liệt mà mồ hôi ra nhớp nhúa, Điềm Điềm mệt đến mức không muốn mở mắt ra, nhưng là trên người cô mồ hôi đang tuôn rơi, hạ thể dính dính cô cảm thấy cực kì không thoải mái.
Hôm nay cũng không giống như mọi ngày, chất long ở hạ thể chảy ra nhiều hơn, Cô đoán chừng cả chiếc giường cũng trở nên ướt át.
"Em muốn tắm." Mặt của cô dính vào lồng ngực anh, mồ hôi của anh đang dính vào gò má của cô.
"Ừ." Mạnh Tử Long đứng gật ôm Điềm Điềm vào phòng tắm.
Bình thường khi cô hoan ái xong cô sẽ đi tắm, nhưng hôm nay cô cảm thấy cả người rất mệt mỏi, ngay cả giơ tay lên cũng mệt mỏi nữa huống chi là xuống giường.
Mạnh Tử Long nhẹ nhàng ôm cô đặt vào trong bồn tắm, mở nước nóng ra, sau đó chính mình cũng bước vào, anh để cho cô nằm thoải mái trong lòng ngực của mình.
Dòng nước ấm áp chảy qua thân thể, làm cho cô cảm thấy cực kì thoải mái, toàn thân cũng giảm bớt đau đớn.
Nhưng cô cũng không mở mắt ra, cô ngâm mình trong nước ấm áp, tựa vào ngực anh, cô từ từ tiến vào mộng đẹp.
Mạnh Tử Long một tay ôm thân thể của cô, tay còn lại giúp cô tĩ mĩ lau chùi thân thể.
Nhìn da thịt trắng nõn của cô hiện đầy ấn kí anh để lại, trên môi anh nở nụ cười, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng tắm làm lộ ra một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Khi bàn tay của anh đụng vào hạ thể của cô, cả người anh nóng ran lên, anh vĩnh viễn vẫn không nếm đủ.
Anh hôn lên trán của cô, ôm lấy cô, tỉ mỉ giúp cô lau khô những giọt nước đọng lại trên người, đem áo ngủ mềm mại bận lên người cô, ôm cô vào lòng ngực của chính mình.
Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, nó có thể là một ánh mắt, có thể là một động tác, chỉ cần ngươi quan sát tỉ mỉ, hạnh phúc luôn luôn ở quanh chúng ta.