Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 118: Chương 118




Mạnh Tử Long ôm Điềm Điềm, bởi vì đau đớn mà trên trán cô từng giọt mồ hôi đang thi nhau chảy xuống, bụng cô càng ngày càng quặng đau, đau đớn lan tràn toàn thân cô.

"Long —— em rất đau!" Cả người cô run lên, cô chỉ có thể một lần lại một lần gọi lên tên của anh, có lẽ là có tác dụng vì mỗi lần cô kêu tên anh thì đau đớn lại giảm đi, làm cho lòng cô càng thêm ấm áp hơn.

"Điềm Điềm, thả lỏng, em nhất định sẽ không có việc gì, không có việc gì."

Bây giờ anh phải tỉnh táo lại, nếu như ngay cả anh cũng mất đi lí trí, thì thật sự anh cũng không biết chuyện gì sẽ xãy ra tiếp theo.

"Long. . . . . . Cô ấy sao rồi?" Hạ Vũ thấy Mạnh Tử Long ôm Điềm Điềm chạy ra thì anh sợ hết hồn.

"Cậu lái xe nhanh lên." Lúc anh đi ngang qua Hạ Như Vân anh đứng lại nhìn cô.

Hạ Như Vân sợ hãi lùi về phía sau, chuyện đã xãy ra rồi, cô biết mình nhất định sẽ lãnh hậu quả tàn khốc nhất.

Cô chỉ nghe anh mở miệng nói, "Nếu như Điềm Điềm xảy ra chuyện gì, tôi liền sẽ không bỏ qua cho cô." anh nhìn cô cực kì lạnh lùng.

Hạ Như Vân cảm thấy cả người run lên, muốn ngã về phía sau, hoàn hảo phía sau là vách tường, nếu không cô sẽ cực kì nhếch nhác.

Cô nhìn theo bóng lưng Mạnh Tử Long, trong lòng Hạ Như Vân tràn đầy sung sướng, cô hi vọng Điềm Điềm đau khổ, thế nhưng khi cô nhìn thấy Mạnh Tử Long vì Điềm Điềm mà đau đớn thì lòng cô dâng lên cảm giác đau xót.

Nếu như bạn thật sự yêu một người, thì bạn nên chúc cho người đó hạnh phúc.

Nhưng cô làm không được, cô ích kỷ cô không muốn cho người đó được hạnh phúc.

Tâm hồn mỗi người đều rất đẹp nhưng một khi nó đã bị vấy bẩn thì nó sẽ trở thành màu đen, khi đó con người sẽ mất đi bản tính thiện lương.

Cô lảo đảo đi theo sau, giầy cao gót giẫm lên ngón chân, nhưng cô không cảm giác được mình đang đau đớn.

"Long, mau. . . . . ." Hạ Vũ mở cửa xe ra.

Mạnh Tử Long đem Điềm Điềm thả vào phía sau xe, sau đó anh liền ngồi xuống.

"Cậu lái xe nhanh lên." Nhìn sắc mặt Điềm Điềm trở nên tái nhợt, lòng của anh tràn đầy sợ hãi.

Hạ Vũ nhìn em gái của mình khập khễnh đi ở phía sau, trong ánh mắt anh tràn đầy yêu thương.

Bất kể cô có làm sai chuyện gì, thì cô cũng là em gái của anh, đều đó không bao giờ thay đổi được.

Hạ Vũ mặc dù trách cô, nhưng anh vẫn rất yêu cô, thương cô.

Bất kể cô đã làm sai chuyện gì, người làm anh này sẽ làm tròn trách nhiệm bảo về cô.

"Lái xe đi." .

Hiện tại anh chỉ hi vọng , Điềm Điềm không có chuyện gì, như vậy em gái anh sẽ được giảm nhẹ tội.

"Điềm Điềm, sao em lại chảy máu!" Mạnh Tử Long nhìn thấy dưới chổ nằm của cô đang chảy máu, máu không ngừng chảy ra từ hạ thể của cô.

Ý thức của cô dần mơ hồ, cô chỉ gắt gao ôm bụng của mình, cô không biết gì hết, cô cảm thấy mình cực kì đau đớn.

Bởi vì quần áo của cô điều bị xé rách, cho anh bao bọc cô lại bằng áo tây trang của mình.

Vóc người của cô rất nhỏ, tây trang của anh vừa vặn tới bắp đùi của cô.

"Lái xe nhanh một chút." Mạnh Tử Long cảm nhận được anh sắp điên rồi, hạ thân Điềm Điềm không ngừng chảy máu, rốt cuộc cô ấy xảy ra chuyện gì?

Xe một đường chạy tới bệnh viện.

"Bác sĩ ——" xe chưa dừng lại, Mạnh Tử Long đã ôm cô chạy vào bệnh viện.

"Tiên sinh, anh không được vào." Nhìn Điềm Điềm đi vào phòng phẩu thuật, Mạnh Tử Long nóng lòng muốn đi vào, liền bị hộ sĩ ngăn lại.

"Tiên sinh, làm phiền anh đi làm thủ tục."

Hiện tại đầu tóc Mạnh Tử Long rối bời, quần áo trên người anh đều có vết máu của Điềm Điềm.

"Để tôi đi!" Nhìn bộ dạng Mạnh Tử Long gấp gáp như vậy, Hạ Vũ rất đau lòng, dù cũng là em gái anh làm hại, người làm anh như anh phải giúp thôi.

"Xin anh đi theo tôi."

Hạ Vũ đi theo y tá, trước khi đi anh quay đầu lại nhìn Mạnh Tử Long, anh chỉ có thể nói tiếng xin lỗi mà thôi.

Nhưng bây giờ lời anh nói ra thì có ích lợi gì, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi hối hận cũng vô ích.

Mạnh Tử Long lảo đão ngồi xuống ghế trước cửa phòng mỗ, anh nhìn thấy đèn màu đỏ sáng lên, mọi cảm giác của anh hoàn toàn mất hết.

Nhìn phòng phẩu thuật đóng đóng mở mở, Mạnh Tử Long càng tự trách mình.

Cảm giác yêu một người hóa ra là như vậy, khi bạn biết người yêu của ban sắp rời khỏi bạn, bạn sẽ vô cùng bàng hoàng, cảm giác như thế giới sắp sụp đổ trước mặt bạn, thậm chí bạn nghĩ nếu người ấy thật sự đi rồi bạn nhất định sẽ đi cùng, bạn sẽ không muốn một mình bạn cô đơn sống trong cuộc đời này.

Nếu như có thể làm lại từ đầu, bạn thà rằng không gặp được người đó, không yêu người đó, bạn sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Hạ Vũ làm xong thủ tục, anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tử Long, bây giờ vô luận anh nói đều gì thì cũng là dư thừa, anh chỉ có thể lựa chọn im lặng đó là giải pháp tốt nhất.

Đèn phòng giải phẩu tắt đi, bác sĩ từ bên trong đi ra.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Nghe bác sĩ nói Mạnh Tử Long đứng lên, cả người lảo đảo, suýt nữa không có đứng vững, "Là tôi, tôi là chồng của cô ấy, cô ấy thế nào rồi?" Anh nắm tay bác sĩ, đôi tay không ngừng run rẩy.

Anh không muốn nghe kết quả.

Bác sĩ nắm lấy bàn tay của anh, "Cậu không cần lo lắng, cô ấy không sao, chỉ là. . . . . . Em bé không giữ được thôi."

Em bé? Mạnh Tử Long sửng sốt, "Anh nói cái gì?" Cô ấy có con? Tại sao anh cũng không biết.

"Thật xin lỗi, chúng tôi đã tận lực." Bác sĩ vỗ bả vai Mạnh Tử Long nghênh ngang rời đi.

Con? Anh còn chưa kịp trải qua cảm giác làm cha, mà đã phải chịu cảm giác mất đi con của mình, chỉ là Điềm Điềm cô ấy có biết mình mang thai hay không.

Nghe bác sĩ nói em bé đã không còn, Hạ Vũ sửng sốt, em gái của mình lại hại chết con của Mạnh Tử Long và Điềm Điềm, đây chính là nghiệp chướng mà.

Anh thấy Điềm Điềm được hộ sĩ đẩy ra từ phòng giải phẩu, gương mặt của cô tái nhợt nhưng cô ngủ rất bình an.

Chỉ cần cô không có việc gì là được rồi, con thì họ về sau vẫn còn cơ hội sinh được.

"Hiện tại thân thể bệnh nhân còn rất yếu, các anh không được làm ồn." Hộ sĩ nhìn Mạnh Tử Long dặn dò.

"Ừ." Cô ấy đã không sao rồi, trong lòng anh đã bớt lo lắng, anh nhìn hộ sĩ gật đầu.

Mạnh Tử Long ngồi trên giường bệnh của Điềm Điềm, nhìn nước biển từng giọt từng giọt chảy vào trong cơ thể cô.

Tâm tình anh rất phức tạp, nếu như Điềm Điềm biết mình có con, cô ấy nhất định rất thương tâm.

Anh nắm tay cô, ngồi ở bên cạnh cô, quan sát từng chi tiết nhỏ của cô.

Điềm Điềm, em có phải mơ thấy điều xấu phải không, cho nên ở trong giấc mơ em vẫn cau mày.

Ngón tay của cô hơi giật giật, sau đó cô mắt mở ra, đại khái là bởi vì nhắm mắt quá lâu nên cô nhất thời cô không thích ứng được với ánh sáng, cô nhắm mắt lại lần nữa sau đó chậm rãi mở ra.

Thấy rõ người trước mắt, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, cô mới biết mình đang ở bệnh viện.

"Long ——" cô mở miệng nói chuyện, thanh âm khô khốc mang theo chất giọng khàn khàn.

"Điềm Điềm, em đã tỉnh!" Có thể nghe thấy được Mạnh Tử Long rất mệ mõi, giống như đã trải qua mấy thế kỉ vậy, "Em có thấy chổ nào không thoải mái hay không?"

Điềm Điềm muốn ngồi dậy, chỉ là toàn thân cô điều đau, "Không sao, em chỉ thấy toàn thân không có sức lực mà thôi."

"Vậy em còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra không?" Hiện tại anh muốn biết rốt cuộc Điềm Điềm có biết mình mang thai hay không.

"Nhớ, em nhớ được phía dưới của em chảy rất nhiều máu, ta em không có bị bệnh gì chứ?" Điềm Điềm nghĩ đến bụng mình đột nhiên đau đớn, phía dưới liền không được thoải mái.

Mạnh Tử Long hoảng hốt, "Không sau, bác sĩ nói em không có gì đáng lo, chỉ cần bồi dưỡng và nghĩ ngơi thật tốt là được rồi."

Xem ra Điềm Điềm không biết cô ấy mang thai, nếu như vậy anh sẽ không nói cho cô biết, anh không muốn cô thương tâm.

Nếu cô không biết, vậy anh sẽ đem bí mật này chôn giấu vĩnh viễn.

"Nha." Không có việc gì là tốt, Cô sợ mình bị bệnh nặng gì, làm liên lụy đến Mạnh Tử Long.

"Em có đói bụng hay không?" Bây giờ trời đã tối rồi, từ trưa đến giờ cô chưa ăn cái gì, cô chắc chắn đói bụng rồi.

Điềm Điềm cười, bụng của cô đã đói rồi, "Ừ!" Cô nghiêm túc gật đầu.

"Vậy em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài mua đồ ăn."

"Ừ."

Mạnh Tử Long đi ra ngoài vừa lúc thấy Hạ Vũ đang tựa vào tường, anh kéo tay cậu qua một bên nói, "Chuyện của Điềm Điềm tôi hi vọng cậu không được nói với cô ấy, còn có em gái của cậu, tôi hi vọng cậu có thể cho tôi một cái công đạo."

Nếu như anh không nể tình cậu và anh làm anh em nhiều năm, anh sẽ không dể dàng bỏ qua cho Hạ Như Vân như vậy.

"Tôi sẽ cho cậu một lời giải thích rõ ràng.".

Điềm Điềm đặt tay lên bụng của mình, cô không biết mình bị gì, trực giác nói cho cô biết trong bụng cô dường như thiếu một cái gì đó.

"Em đang suy nghĩ gì đấy?" Mạnh Tử Long mua xong đồ ăn đẩy cửa đi vào, anh liền thấy bộ dáng thất thần của Điềm Điềm.

"Em cũng không biết, Em cải giác nơi này dường như thiếu cái gì đó." Cô lại sờ sờ bụng của mình.

Nhìn động tác của cô, anh lại càng thêm đau lòng, "Em không nên suy nghĩ nhiều, em ăn đi, ăn rồi sẽ không còn trống nữa."

Anh sợ Điềm Điềm sẽ phát hiện ra.

"Oa! Thứ gì vậy? Thơm quá đi!" Điềm Điềm hít mũi một cái, cảm thấy mùi thơm xông vào mũi, trong bụng cô liền kêu vang.

"Nhìn bộ dáng tham ăn của em kìa!" Mạnh Tử Long đem cháo mở ra, "Là cháo thịt bằm em thích ăn nhất.".

"Anh nhanh lên một chút, nó rất thơm nha!" Vừa nói Điềm Điềm vừa há miệng, chờ Mạnh Tử Long đưa thức ăn vào miệng của cô.

Hiện tại cô là bệnh nhân, đương nhiên cô sẽ được hưởng thụ cảm giác được người khác hầu hạ.

Anh rất ít khi thấy cô làm nũng, Mạnh Tử Long được sai bảo mà trở nên vui vẽ, chỉ cần cô muốn anh sẽ không từ chối.

Đại khái là bởi vì tâm tình của cô tốt, nên hôm nay cô ăn gì cũng muốn ngon hơn ngày thường.

"Ngon quá đi, em còn muốn!" Cô hé miệng ra chờ Mạnh Tử Long hầu hạ.

Điềm Điềm khẩu vị không tệchỉ trong chốc lát sau ột bát cháo lớn liền đi vào bụng của cô.

"Nấc. . . . . . !" Điềm Điềm hạnh phúc ợ lên, "Em ăn no rồi, thật đã quá đi." Bụng không còn đói nữa, tinh thần của cô cũng tốt hơn.

"Anh có phải rất đói hay không?" Điềm Điềm thấy Mạnh Tử Long đang ngơ ngác nhìn mình, trong tay anh còn cầm chén cháo.

Anh chắc chắn là từ trưa tới giờ còn chưa có ăn cơm!

"Nha." Thần trí Mạnh Tử Long đã trở lại, "Thật sự anh cũng có chút đói." Anh cầm lên cái chén bắt đầu ăn.

"Hôm nay cháo rất ngon."

Thật ra anh đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết về chuyện đứa nhỏ hay không, nhưng suy đi nghĩ lại anh vẫn nên tiếp tục giấu cô, cho dù về sau cô có trách anh, anh cũng không hi vọng cô sẽ thương tâm.

Nhìn Mạnh Tử Long ăn như một đứa trẻ, Điềm Điềm cười ra tiếng, lấy tay đụng vào miệng của anh.

"Ừ?" Thấy động tác của cô, anh hỏi.

"Miệng ăn dính cháo!"

"A, ha ha!" Mạnh Tử Long nâng lên khóe miệng cười, trong mắt anh tràn đầy nhu tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.