Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 119: Chương 119: Năm ấy cô và anh kết hôn




Điềm Điềm không có gì đáng ngại, cô ở trong bệnh viện vài ngày liền xuất viện, mấy ngày nay cô ở bệnh viện đều do Mạnh Tử Long ép buộc.

Chuyện này anh không nói cho cha mẹ anh biết, cô cũng không có nói cho cha mẹ cô biết, giữa hai người có một sự ăn ý lẫn nhau.

Dĩ nhiên người đầu sỏ gây nên chuyện này là Hạ Như Vân đã bị trừng phạt.

Tình yêu để cho cô mất đi lý trí, tinh thần trở nên mơ hồ, cô luôn ngơ ngác ngồi một mình trên sofa phòng khách nhìn màn ảnh ti vi kêu tên Mạnh Tử Long, mặc dù trên TV đã tối đen.

Nhìn em gái yêu quý của anh biến thành bộ dang như thế này, Hạ Vũ rất đau lòng, nhưng anh vẫn quyết định đưa cô vào bệnh viện, hi vọng cô có thể sớm ngày hồi phục.

Ngày nào đó, Mạnh Tử Long dắt tay Điềm Điềm đi vào cục dân chính.

Bởi vì khẩn trương mà bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi, làm ướt lòng bàn tay của cô.

Thật ra cô cũng cực kì khẩn trương, cô chờ đợi thời khắc này đã lâu, cô muốn cùng anh nắm tay nhau đi suốt cuộc đời.

Mạnh Tử Long cúi đầu nhìn Điềm Điềm, "Điềm Điềm, em chuẩn bị xong chưa?" Nhịp tim của anh đập nhanh hơn so với bình thường.

"Ừ." Nhìn anh, cô gật đầu.

Bắt đầu từ hôm nay cô và anh sẽ được ở bên nhau suốt kiếp này.

Hai người nhẹ nhàng mở cánh cửa đi vào cục dân chính.

Tay cầm bút của anh run lên, kí tên của mình vào tờ giấy đăng kí.

Điềm Điềm nhìn chằm chằm tờ giấy mình sắp kí tên, lòng bàn tay của cô đã sớm ướt đẫm.

Mạnh Tử Long nhìn cô chậm chạp không chịu kí tên, anh bắt đầu khẩn trương, cô không phải hối hận đi!

Hít một hơi thật sâu, cô cầm cây bút kí tên mình vào, vừa dùng lực, tên của cô liền nằm ở trên đó.

"Chúc mừng hai vị đã trở thành vợ chồng hợp pháp trên luật pháp." Người nhân đó viên nói.

"Cám ơn!" Hai người đứng lên biểu đạt sự cám ơn đối với nhân viên công tác.

Hai người nhìn vào ánh mắt lẫn nhau, Điềm Điềm kích động muốn khóc lên.

Cô cho tới bây giờ không có nghĩ qua mình lại may mắn như vậy, lại có thể ở trong kiếp này gặp được người mình yêu.

Cùng anh nắm tay nhau đi suốt cuộc đời này.

Vô luận là vui buồn hay sầu khổ, đều có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy không hối hận.

"Bà xã. . . . . . Bà xã. . . . . ." Mạnh Tử Long đứng ở cửa cục dân chính nhìn Điềm Điềm hô to.

Người đi đường cũng không có dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, ngược lại họ tràn đầy chúc phúc, thậm chí còn hâm mộ.

Có bao nhiêu người cả đời cũng không tìm được người mình yêu, mà anh là người may mắn đến cở nào.

"Ông xã!" Nhìn anh vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng cực kì vui sướng, cô nhìn anh lên tiếng.

——

Một năm sau.

Chân cha cô đã có thể đi lại được, ông liền trở về nước.

Cô đứng ở cửa sân bay nhìn cha cô mà nước mắt lâng tròng, áo của Mạnh Tử Long đều là nước mắt và nước mũi của cô.

Anh rất thích sạch sẽ, nên anh chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Yêu một người chính là nguyện ý vì cô ấy mà thay đổi thói quen.

Nhìn con gái mình hạnh phúc, ông rất cảm ơn Mạnh Tử Long, trừ cảm ơn ra không không biết nói gì thêm.

Nếu như con gái của ông không gặp được người đàn ông này, thì có lẽ con ông cũng có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc sẽ không bằng như bây giờ.

Điềm Điềm rất cảm ơn ông trời, vì đã ban người đàn ông này cho cô.

Trên đùi cha cô đã khỏi, mặc dù ông đi lại có chút khó khăn, nhưng ông có thể đứng lên đó cũng là điều may mắn rồi.

***

Cha của cô nắm tay cô, dắt cô đi lên thảm đỏ, tiến về người đàn ông thuộc về cô.

Hai người cùng nhau đứng trước mặt chúa, trao cho nhau lời thề thiên liêng nhất.

Điềm Điềm còn nhớ rõ, lúc đó cô không khóc, cô còn cười thật tươi tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.

Cô biết sau này cô sẽ có một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.

Bởi vì cao hứng, Mạnh Tử Long uống hơi nhiều, lúc anh trở về phòng bộ dáng đã lảo đảo rồi.

"Bà xã. . . . . ." Anh đứng ngoài cửa gọi tên cô.

"Ai!" Điềm Điềm đang ở trong phòng tắm, kết hôn là việc vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là là lúc cử hành hôn lễ.

Nghe được giọng nói của Điềm Điềm từ phòng tắm truyền ra, Mạnh Tử Long nghiêng ngã đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm không đóng, anh nhẹ nhàng đẩy, cửa liền ra, cô đang nằm trong bồn tắm.

Nước trong bồn tràn qua thân thể cô, làm cho thân hình cô như ẩn như hiện trong làn nước.

Mạnh Tử Long nhìn thấy hình ảnh đó, máu mũi tuôn trào.

Anh mới vừa đứng bên bồn tắm, lảo đảo một cái cả người cũng tiến vào trong bồn tắm.

Cả người anh nằm trên người cô, mặc dù anh uống rượu say mơ mơ màng màng, nhưng anh không mất đi ý thức hoàn toàn, cho nên thời điểm anh ngã xuống cũng không đè lên cô.

"Uy. . . . . ." Điềm Điềm đẩy thân hình anh qua một bên, cô còn muốn tắm thêm chút nữa, hiện tại đã bị anh phá hư rồi.

"Hí hí!" Mạnh Tử Long cười khúc khích, sau đó anh bắt đầu cởi quần áo.

Điềm Điềm không ngăn cản anh, cô nhìn anh từ từ thoát quần áo ra ngoài, anh chỉ còn chừa lại quần tam giác mà thôi.

"Anh định làm gì?" Nhìn anh muốn tháo đi phòng tuyến cuối cùng, cô lập tức đưa tay ngăn cản anh.

"Bà xã . . . . . . Hí hí. . . . . . Anh không làm gì hết, anh muốn tắm nha!" Sau đó anh dùng lực xé quần lót bỏ ra ngoài bồn.

Điềm Điềm muốn thét chói tai, nhưng cô vẫn nhịn được, cô nhắm chặt hai mắt lại, không nhìn tới điểm quan trọng của anh.

"Bà xã, em nhắm mắt là gì, nhắm mắt làm sao tắm đây?" Mạnh Tử Long bò lên người cô, lồng ngực của anh đụng vào lồng ngực của cô.

"Hí hí!" Điềm Điềm mở mắt, nhìn bộ dáng anh cười khúc khích.

"Bà xã! Đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng." Nói xong Mạnh Tử Long cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn thật lâu.

"Uy!" Cô đẩy anh ra thì phát hiện anh đã ngủ rồi.

"Thật đáng yêu!" Nhìn anh khẽ cong môi lên, Điềm Điềm không nhìn được nữa, liền hôn lên khóe môi anh.

Hôm nay để cho em phục vụ anh đi, trong quá khứ sau mỗi lần ân ái, anh sẽ tắm thật sạch sẽ cho cô, mà hôm nay tới phiên cô sẽ hầu hạ cho anh.

…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.