“Ngày mai đúng chín giờ đi làm, muộn một phút trừ một ngàn đồng.” Mạnh Tử Long trở lại ghế ngồi nhìn cô.
“Một phút trừ một ngàn đồng, như vậy thật quá độc ác, tiền lương của tôi một tháng một vạn, nếu đi muộn mười phút thì tôi đi làm cả tháng không công rồi. Một phút trừ một ngàn đồng, anh quá tàn nhẫn rồi.”
“Vậy thì một phút hai ngàn đồng.” Mạnh Tử Long nhìn điệu bộ ủy khuất của cô rất muốn cười.
“Anh…” thật đúng là ‘ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn’ nếu đổi lại là người khác đối với cô như vậy cô đã sớm phản kháng, nhưng mà bây giờ ở trước mặt cô chính là ‘miếng cơm, manh áo’ của mình nếu cô làm anh ta không vừa ý thì công việc của cô coi như bọt nước.
“Anh yên tâm, một giây tôi cũng không đến muộn, anh không cần lo lắng thay tôi,” cô nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Cô thật ra vừa nhắc nhở tôi, tới muộn một giây cũng coi như một phút cho nên cô ngàn vạn lần không nên đi muộn, haha….” tiếng cười nghe ra tràn đầy đắc ý.
“Anh… khụ khụ…khụ khụ…” cô nghe Mạnh Tử Long nói mà thiếu chút nữa bị sặc chết vì nước miếng của mình.
“Sao thế, có cần kích động đến mức ho khan như thế?” Mạnh Tử Long xoay cây bút trong tay.
“khụ khụ…tôi…tôi không có.” Cô ho tức mức cúi thấp cả người.
“Không sao chứ?” không biết từ lúc nào Mạnh Tử Long đã vòng đến sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô dễ thở hơn.
Cô rõ ràng có chút hoảng hốt dựng thẳng người, xoay lại nhìn Mạnh Tử Long, khuôn mặt vô thức đỏ ửng, “không…không sao cả.”
“Em thẹn thùng sao?” nhìn sắc mặt hồng hồng của cô, Mạnh Tử Long kích động chỉ muốn đi tới hôn lên môi cô nhưng mà hiện giờ còn chưa đến lúc.
Cô thẹn thùng sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, “Tôi không có.” cố ra vẻ trấn tĩnh nhẹ giọng nói, “Anh đột nhiên đứng phía sau tôi nên dọa tôi sợ.”
“Vậy xem ra tôi phải xin lỗi em, là tôi không nên đứng ở sau lưng em.”
“Sao có thể để ông chủ nói xin lỗi, như vậy sẽ gẫy đường tài lộc của tôi.”
“Ha ha… em thật đáng yêu, xem ra cuộc sống của tôi về sau sẽ tràn đầy thú vị.” Mạnh Tử Long nhìn cô gái trước mắt biết rằng đây chính là người phụ nữ mình muốn bảo vệ cả đời.
"Ngày mai đi làm thay đổi trang phục một chút." Mạnh Tử Long đánh giá tổng thể một chút phong cách của cô, tóc cột cao có vẻ gọn gàng, khoan khoái anh cũng rất thích nhưng mà đối với bộ đồ kiểu dáng đã cũ anh thật không dám khen tặng.
Cô cúi đầu đánh giá chính mình. “Đây chính là bộ đồ đẹp nhất của tôi, tôi cảm thấy rất ổn, tôi tới để làm việc cũng không phải làm gì khác.” Cô có chút tủi thân, “Không phải tôi không muốn mặc quần áo đẹp nhưng mà… Tôi lại không giống như anh ngậm chìa khóa vàng ra đời.”
“Em là trợ lý riêng của tôi, cô ăn mặc thế này tôi sao còn mặt mũi ra ngoài, người khác lại tưởng tôi không trả lương cho em.”
“Dù sao... tôi...” cô thật không biết làm gì mới tốt đây, hiện tại quần áo đắt đỏ như vậy.
Mạnh Tử Long bỗng chốc nắm tay cô kéo đi.
“Đi đâu?” tự nhiên bị anh ta kéo đi cô căn bản không kịp phản ứng.