“Là cô sao?” Mạnh Tử Long còn chưa thấy cô mở cửa đi vào đã lên tiếng.
Ôi mẹ ơi, làm sao mà anh ta biết mình đang nghĩ gì chứ, cô đưa tay đặt ở nắm cầm đẩy cửa vào.
Đừng lo lắng, hãy hít thở sâu, mày không cần khẩn trương.
“Cô định cứ đứng ở cửa sao? Còn không mau vào trong.” Mạnh Tử Long nhìn cô bộ dáng ngơ ngác đứng ở cửa, ngày hôm qua còn hung hãn như vậy hôm nay sao lại biến thành tiểu bạch thỏ (cô nàng nhút nhát, mềm yếu), thật đúng là có thể biến đổi khôn lường mà, nhưng mà dù với bộ dáng thế nào anh đều cảm thấy đặc biệt.
Cô nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế Tổng giám đốc, trời ơi thật sự là anh ta, không phải là mơ, cô lấy tay dụi dụi hai mắt của mình nhưng người trước mặt không có biến mất mà còn là đang cười nhìn cô.
“Cô không có nhìn lầm, chính là tôi, là Mạnh Tử Long, tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ.” Nhìn thái độ mơ hồ của cô thật đáng yêu, Mạnh Tử Long thoải mái nói, “còn không mau lại đây, cô định đứng ở khoảng cách xa như vậy nói chuyện với tôi sao?”
“Tôi...” Cô bị hắn nói có phần cảm thấy xấu hổ, bước chân từ từ tiến về phía anh ta nhưng mà càng bước tim cô càng đập mạnh giống như lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô đứng trước mặt Mạnh Tử Long, may mắn có chiếc bàn làm chặn lại hình ảnh cô đang liều mạng xoa nắn vặn vẹo hai bàn tay.
“Tôi…” Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thời điểm không biết mở lời nói chuyện như thế này.
“Cô sao lại có dáng vẻ căng thẳng như thế? Chẳng lẽ sợ tôi sẽ ăn cô?” Mạnh Tử Long rời ghế đứng lên đi về phía cô thuận tiện đưa tay khoác lên vai cô.
Cảm nhận được trên vai truyền đến áp lực, cô không khỏi chấn động, anh ta thực ra muốn làm cái gì? Là muốn ăn đậu hũ mình sao?
“Anh muốn làm gì?”
“Căng thẳng như vậy làm gì? Tôi sẽ không ăn cô”, Mạnh Tử Long vỗ vỗ vai cô rồi thu tay về.
“Về sau làm trợ lý riêng cho tôi, 24 giờ đợi lệnh tôi, đối với những chuyện tôi phân phó không thể nói không.” Mạnh Tử Long nghiêng người đi đến trước mặt đối diện với cô.
Gì chứ? Cô hoài nghi tai mình nghe nhầm, làm trợ lý riêng cho anh ta chưa tính lại còn 24h đợi lệnh, thật là quá dọa người đi, anh ta cho cô là thần sao, cũng không cần ngủ sao?
“Đối với tiền lương, cô có yêu cầu gì không?” Mạnh Tử Long đã sớm liệu đến cô sẽ nhất định kinh ngạc, quả thực như vậy nhưng anh đã sớm có cách ứng phó.
“Tôi có thể từ chối công việc này không?” Đối với công việc có yêu cầu vô lý như vậy cô thực sự không tiếp nhận được.
“Có thể, nhưng mà tôi chắc là không thể sắp xếp cho cô một công việc khác, hơn nữa nếu cô ra ngoài tìm việc khác nhất định sẽ không thể tìm được.”
“Cái gì?” Thế này chẳng phải quá tàn nhẫn sao, cô biết thực lực của tập đoàn Long Phỉ, nếu anh ta muốn giết một người thì người kia chắc chắn cùng đường rồi, thật đáng tức cười chẳng lẽ người kia chính là mình sao? “Chúng ta có thể hay không thảo luận một số điều kiện?”
“Điều kiện? Còn có nhân viên cùng ông chủ của mình thảo luận điều kiện sao, cô có phần hơi đánh giá cao sức quyến rũ của mình?”
“Tôi... tôi có thể làm trợ lý riêng của anh của nhưng mà không thể 24h đợi lệnh, tôi còn phải ngủ.”
“Điều này đơn giản thôi, tôi nhất định sẽ cho cô đủ thời gian để ngủ.” Mạnh Tử Long trong lòng nở một nụ cười mờ ám, chẳng qua ngủ cùng ai thì do tôi quyết định. “Như vậy một tuần đi làm năm ngày, hai ngày nghỉ ngơi. Năm ngày đi làm 24h đợi lệnh, hai ngày nghỉ ngơi là thời gian tự do của cô, tiền lương mỗi tháng một vạn, được chứ?
“Mỗi tháng một vạn?” nói thật cô có chút bị lay động, vốn dĩ công việc cũ của cô mỗi ngày chỉ có hơn hai ngàn tính ra căn bản là không thể giúp ba cô san sẻ gánh nặng, vừa nghĩ tới khuôn mặt tiều tụy của ba lại nghĩ tới trước mắt là công việc với tiền lương cao như vậy thì bản thân chịu vất vả một chút cũng không sao.