Cô khổ sở đứng trước cửa tập đoàn Long Phỉ, mắt nhìn chằm chằm cửa lớn còn đang đóng kín, nhìn đồng hồ mới 8h sáng, còn cách giờ làm những một tiếng, cô thật sự muốn đâm đầu vào cửa quá.
Người đàn ông đáng chết, cô đành hùng hùng hổ hổ ngồi xuống bồn hoa lớn bên cạnh mà chờ đợi.
Cũng may nơi này sáng sớm cũng không có người nào đi qua đi lại, bằng không sẽ phiền chết đi được.
Buồn ngủ quá, cô không nhịn được mà ngáp một cái, mí mắt không tự chủ được cứ díu vào nhau.
Cô cố gắng chống đỡ mí mắt của mình, không cho chúng nhắm lại nhưng mà ý chí của cô không bao giờ thắng nổi cơn buồn ngủ cho nên hiện giờ cô đã lấy tay chống đỡ đầu, hai mắt nhắm nghiền.
Cô ngủ mà quên cả thời gian, ngồi như vậy mà vẫn ngủ ngon lành được thật là bội phục.
“Cô xem, con gái kiểu gì mà lại ngủ ở đây thế này?” hai nhân viên công ty mới tới nhìn thấy cô ngủ như thế thì liền bàn tán.
“Đúng đó, trên người cô ta mặc là đồ hiệu sao có thể ngồi ở bồn hoa ngủ mà con thở to như thế chứ?” một người khác lên tiếng.
“Chúng ta cô nên qua đánh thức cô ấy?” Một nhân viên đừng bước nói “có lẽ là cô ấy đến Long Phỉ có chút việc nhưng vì tới sớm quá nên thế.”
Người đó định tới đánh thức cô nhưng lại bị giọng nói của một người đàn ông chặn lại, “Mọi người lên trước làm việc đi.”
Xoay người mới thấy người vừa lên tiếng chính là Tổng giám đốc, mọi người đều cung kính chào “Tổng giám đốc, vậy chúng tôi đi lên trước.”
Đám đông nhân viên bước chậm rãi từng bước nhìn Tổng giám đốc đang hướng tới bồn hoa nơi có cô gái đang ngủ mà đi tới, trong lòng thầm thắc mắc không biết cô gái đó và Tổng giám đốc có quan hệ gì.
Mạnh Tử Long quay lại nhìn đám nhân viên, cho bọn họ một ánh mắt cảnh cáo, đám người vội thu hồi tầm mắt bước vội tới thang máy.
Nhẹ nhàng đi tới chỗ cô, dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của cô. Anh cảm thấy quá bội phục cô, giữa chốn này cũng có thể ngủ được, như vậy ban đêm ngủ say có bị bán đi có lẽ cô cũng không biết.
Mạnh Tử Long cũng ngồi xuống chỗ bồn hoa, chăm chú nhìn cô ngủ gà ngủ gật, anh phát hiện hôm nay cô trang điểm nhẹ đi làm điều này cho thấy cô khá coi trọng công việc này.
“Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy.” anh đưa tay đẩy bả vai cô.
“Ưm… phiền chết mất… đừng quấy rầy tôi… tôi muốn ngủ.” cô gạt cánh tay Mạnh Tử Long đang để trên bả vai mình.
Mạnh Tử Long nghe được bốc hỏa trên đầu, cô gái này sao có thể tùy tiện chỗ nào, giờ nào cũng ngủ được như thế.
“Em cứ ở đây ngủ thì chết chắc rồi, tôi sẽ trừ lương của em.” Mạnh Tử Long ghét sát tai cô nhẹ giọng nói.
“Con muỗi đáng chết, còn dám làm phiền ta.” cô khua khua tay lên lại đụng trúng mặt Mạnh Tử Long.
Ô, vừa rồi hình như đụng phải không giống con muỗi, mà thanh âm vừa rồi cũng không giống tiếng muỗi… Cô giật mình choàng mở mắt, Mạnh Tử Long đang kề gần sát mặt cô, cô hoảng sợ ngả ngửa về phía sau, may mà Mạnh Tử Long nhanh tay đỡ kịp nếu không cô đã bị ngã lộn nhào.