Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 17: Chương 17: Ngày đầu tiên đi làm: đánh ông chủ






Cảm giác được Mạnh Tử Long đang ôm ngang hông mình, cô vội vàng từ trên người anh ta giật lùi lại, đứng trước mặt anh ta, nhìn thấy trên khuôn mặt anh còn nhàn nhạt dấu tay, dấu vết này chẳng phải do vừa rồi cô mơ ngủ nên đánh anh ta sao? Đi làm ngày đầu tiên đã ra tay đánh ông chủ của mình, vậy cuộc sống sau này phải làm sao để đối phó đây….

“Thật xin lỗi.”

Mạnh Tử Long sờ sờ gò má mình, mặc dù không đau nhưng đây là lần đầu tiên bị phụ nữ ra tay.

“Xin lỗi có thể có tác dụng sao?”

“Tôi... tôi không phải cố ý.” Cô bắt đầu nói chuyện run rẩy, mặc dù không nhìn thấy trong mắt anh ta một tia tức giận nào, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân anh ta toát lên khí lạnh.

“Về phòng làm việc tôi sẽ tính toán với em.” Mạnh Tử Long không để ý tới cô nữa mà thẳng tiến vào cửa lớn tập đoàn Long Phỉ.

Anh ta muốn trừng phạt mình thế nào đây, nhân viên đắc tội với cấp trên chắc chắn là không có kết quả tốt, chẳng lẽ công việc của mình mới đây sẽ tiêu tan sao? Cô dường như vừa nhìn thấy dáng vẻ nổi giận lôi đình của anh.

“Đi nhanh chút.” Mạnh Tử Long nhìn tới người đang đi lững thững phía sau nói.

“Vâng.” Cô cúi đầu, bước nhanh chân đuổi theo anh ta.

Trong thang máy hai người không nói chuyện với nhau, cô dựa vào tường cô tình kéo xa khoảng cách giữa cô và anh sợ hàn khí của anh sẽ giết chết mình.

Mạnh Tử Long không nhìn cô, ánh mắt chằm chằm hướng về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Mạnh Tử Long ngồi trên ghế, cô đứng trước mặt anh, cách bởi bàn làm việc, hai tay cô xoắn ở sau lưng, không ngừng vặn vẹo, mặc dù bây giờ đang là mùa xuân ấm áp nhưng cô vẫn cảm thấy nổi da gà.

Tại sao trên mặt anh ta một chút biểu cảm cũng không có, cô nhìn thấy mà kinh ngạc vô cùng…. “Thật xin lỗi…. tôi thật sự không cố ý…” Nhìn Mạnh Tử Long đáng sợ như vậy cô lại một lần nữa nói tiếng xin lỗi.

“Đi làm ngày đầu tiên đã đánh ông chủ của mình, lá gan của em cũng thật quá to.” Mạnh Tử Long không nhanh không chậm nhả ra mấy chữ.

“Tôi thực sự không cố ý, tại anh dám vào lỗi tai tôi nói chuyện.” vế sau câu nói đương nhiên cô hết sức nhỏ giọng, dường như không có âm thanh gì.

“Vậy là em đang trách tôi, xem ra tôi phải xin lỗi em mới đúng.”

Không may cho cô dù đã nói rất nhỏ nhưng người đàn ông kia lại quá thính tai.

“Tôi… tôi…” Cô không ngờ đã nói nhỏ như vậy vẫn bị anh ta nghe được.

“Anh không nên hiểu lầm tôi có ý đó.”

“Vậy em nói xem em định xử lý việc này như thế nào?”

Tôi làm sao biết phải thế nào, tôi đương nhiên muốn anh cho qua chuyện này, cô nghĩ trong đầu như thế.

“Tôi không biết.”

“Em không biết vậy để tôi nói cho em biết, nhân viên đánh ông chủ thì sẽ phải xử trí thế nào?” Mạnh Tử Long cố tình hù dọa cô.

“Tôi... tôi... anh muốn đuổi việc tôi sao?” Cô nghĩ theo như ý tứ của anh ta thì chắc chắn cô sẽ bị cho thôi việc.

“Đây là do em nói, em cảm thấy tôi sẽ đuổi việc em sao?”

“Tôi... tôi làm sao mà biết được.” Mặc dù công việc này rất quan trọng đối với cô nhưng nếu như thực sự bị đuổi việc thì cô cũng đành chấp nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.