“Em xem thích gì thì tự mình chọn đi.”
“Tôi….” Cô biết những trang phục ở đây không hề rẻ, coi như với công việc bây giờ muốn mua những thứ này cũng phải mất mấy tháng làm việc. Những thứ hàng hiệu này trước kia cô cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Con gái gì mà như em, còn không mau chọn đồ đi, tôi không có nhiều thời gian cùng em ở đây lãng phí, còn rất nhiều việc cần tôi giải quyết.”
Cô nghĩ thầm tôi đã nói không cần, là anh nhất định dẫn tôi đến chỗ này mà còn làm ra vẻ tôi khiến cho công việc của anh chậm trễ.
“Tôi… tôi có thể không mua được không?” Cô vẫn không có dũng khí lấy đi những thứ quần áo kia.
“Bảo em mua thì em mua đi sao còn ở đó nói nhảm, nhanh chọn đồ đi.” Mạnh Tử Long dáng vẻ hung hăng nói, thật ra anh muốn cô thoải mái mua đồ một chút không bị cảm giác thiếu nợ anh.
Nhân viên bán hàng thấy ông chủ mình dẫn một cô gái đến mua quần áo đương nhiên rất nhiệt tình “Tiểu thư xin hỏi cô muốn mua quần áo với giá tiền và kiểu dáng như thế nào?”
“Tôi...” Cô nhìn Mạnh Tử Long không biết phải nói thế nào nữa.
“Giúp cô ấy chọn mấy bộ đồ phù hợp.” Mạnh Tử Long suy nghĩ nếu mua cho cô những y phục khác cô nhất định sẽ không đồng ý cho nên trước cứ mua những bộ đồ công sở cho cô là tốt nhất.
“Vị tiểu thư này rất trắng cho nên mặc màu sắc gì cũng đẹp.” Nhân viên bán hàng cầm lên một bộ váy màu hồng nhìn cô nói, “Tiểu thư chắc hẳn khoảng hơn 20 tuổi một chút nên màu hồng rất hợp với cô, vừa dễ thương lại vừa sang trọng.”
Cô cầm bộ váy hồng nhìn đến nhãn hiệu của nó trong lòng nghĩ thầm chất vải mịn màng thật thoải mái, so với quần áo trước đây của cô đúng là một trời một vực. Cô nhìn đến giá tiền của sản phẩm, mẹ ơi đây là bao nhiêu tiền cô cảm thấy thật sự hoa cả mắt, “Cái này tôi không thích lắm, chọn cái khác đi.”
“Đem cái này gói lại.” Mạnh Tử Long mới vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của cô đã biết cô vì giá tiền cho nên mới nói không thích.
“Không cần.” cô nhìn nhân viên bán hàng ý bảo không phải nghe lời Mạnh Tử Long.
“Gói lại.”
“Vâng ,thưa Tổng giám đốc.” Nhân viên bán hàng thấy Mạnh Tử Long muốn mua trong lòng rất vui mừng vì cô sẽ được trích phần trăm khá cao khi bán được hàng.
“Cái đó quá đắt.” cô đến gần Mạnh Tử Long nói. Chỉ nhìn thấy dãy số kia mà cô cảm thấy xót ruột, nếu như mặc bộ đồ này ra ngoài cô cảm giác như khoác tiền trên mình vậy.
“Nhìn xem còn thích những thứ khác không?” Tiền này đối với Mạnh Tử Long không đáng gì. “Em không cần lo lắng, tiền đó tôi không có đòi em phải trả.”
“Đây là đồ anh trả tiền cũng không thể xem như đồ của tôi, đủ rồi, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Tử Long kéo tay cô đi tới trước bộ váy màu đen, “Bộ này cũng rất phù với vị trí công việc của em, cần phải có vài bộ đồ nhìn chững chạc một chút.”
“Gói những thứ đó lại cho tôi.” Trời mới biết anh ta quét tay qua bao nhiêu bộ trang phục.
“Anh….anh làm gì vậy?”
Mạnh Tử Long không nói năng gì chỉ chờ nhân viên bán hàng mang y phục đã gói lại tới đưa cho cô cầm “Tôi nói rồi, trước mặt tôi cô không có quyền nói không.”
“Tôi….”
Cô còn muốn nói gì đó nhưng Mạnh Tử Long không cho cô cơ hội, “Ngày mai mặc những trang phục này, đúng giờ đến công ty làm việc.”
Cô nhìn theo bóng lưng anh rời đi rồi lại nhìn bên chân mình bao nhiêu là quần áo, ngày hôm nay cô cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.