Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 12: Chương 12: Em định giải quyết thế nào?






“Đi thôi, tôi dẫn em đi mua quần áo.” Mạnh Tử Long lại nắm lấy tay cô.

Mua quần áo? Mua quần áo gì chứ? Cô thật sự nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, đầu óc tổng giám đốc bị nước vào rồi sao, sao lại có chuyện ông chủ dẫn nhân viên đi mua quần áo hơn nữa anh ta lại là người đàn ông hoàn hảo, là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái, vậy mà lại muốn dẫn một cô gái bình thường như cô đi mua quần áo, chẳng phải là muốn hạ sát cô hay sao.

“Chẳng lẽ em nghĩ em ăn mặc thế có thể làm trợ lý riêng của tôi sao?” Mạnh Tử Long đánh giá từ đầu đến chân cô, thật sự là không cách nào tiếp nhận bộ dáng này của cô có thể làm trợ lý riêng cho anh, mặc dù anh bị cô hấp dẫn bới tính tình thẳng thắn ngây thơ chứ không phải là bề ngoài của cô nhưng dù sao công việc vẫn là công việc, cho nên cần chú ý tới ăn mặc một chút nếu không mang theo một trợ lý ăn mặc như thế ra ngoài đàm phán khách hàng chỉ sợ sẽ dọa người mất.

Cô hiểu ý của Mạnh Tử Long nhưng để cho ông chủ dẫn cô đi mua quần áo thật kì quái, khiến cô thấy trong người không được tự nhiên thoải mái.

“Chuyện mua quần áo tự tôi sẽ đi mua, đảm bảo sẽ không khiến anh mất mặt, bây giờ anh có thể trở về.”

Cô mặc dù không hiểu mục đích thực sự anh ta muốn dẫn cô đi mua quần áo là gì nhưng cô từ trước tới nay không bao dựa vào quan hệ nam nữ để kiếm lợi ích, cô cho rằng những thứ do bản thân mình lao động kiếm được mới là những thứ có giá trị nhất.

“Em muốn tự mình đi mua vậy em định mua như thế nào đây?” Ngay từ lúc quyết định để cô đến công ty làm việc, Mạnh Tử Long đã cho điều tra về gia cảnh của cô cho nên anh hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của cô. Cô có lẽ vì muốn đứng ra gánh vác gia đình cho nên mới đáp ứng những yêu cầu vô lý của anh vì vậy anh mới có thể đem cô gái này đến gần bên cạnh mình.

“Không cần anh quan tâm, tóm lại tôi sẽ tự xử lý được.” Mặc dù thật sự cô chưa biết giải quyết vấn đề này như thế nào nhưng cô vẫn tự nhủ thầm cái mà một cô gái cần chính là khí chất.

“Tôi đã nói công việc của em chính là nghe theo lời tôi, mới đó mà em đã quên rồi sao?”

Trời ạ, anh ta đề cập đến yêu cầu như thế lúc nào, có nói tất cả mọi cái đều phải nghe theo anh ta sao.

“Anh từ khi nào thì lại thêm điều kiện như thế chứ?”

“Bây giờ.”

“Có thể xem xét linh động một chút hay không?”

“Em không có quyền nói không.”

Ôi mẹ ơi sao lại để con gặp phải người này chứ, ở trước mặt anh ta nói cái gì cũng phải nghe theo, không thể nói không.

“Hiện tại công việc còn chưa chính thức bắt đầu nên tôi có quyền nói ‘không’ chứ?”

“Vậy tôi tuyên bố công việc của em bây giờ chính thức bắt đầu, công việc đầu tiên em được giao là đi theo tôi mua quần áo.”

Cô sao lại có cảm giác như bị bán vậy, trong lòng toát mồ hôi lạnh.

“Tôi nói lần nữa em không có quyền nói không.” Mạnh Tử Long kéo cô bước nhanh tới khu bán đồ thời trang.

“Này, anh có thể đi chậm một chút không?” cô không thể theo kịp bước chân của anh.

“Còn có rất nhiều việc phải làm sao có thể chậm được.” vừa nói anh ta vừa bước đi nhanh hơn.

Cô dường như bị anh ta túm tay lôi tới khu thời trang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.