Cô nhìn điệu bộ vui sướng khi người khác gặp nạn của anh ta chỉ muốn ngay lập tức đem anh ta băm vằm. Nhưng mà hiện giờ anh ta là sếp của cô cho nên dù tức giận thế nào cũng không thể làm thế. Anh ta cố ý khiến cô bị mọi người cười chê, làm cô bẽ mặt, chiêu này của anh ta thật hiểm ác.
“Xem như anh lợi hại.”
Cô cúi đầu không thèm để ý Mạnh Tử Long, đi qua anh ta chỉ để lại một câu nói kia.
Mạnh Tử Long nhìn cô lướt qua mình đi ra hướng cửa chính “Này, em không muốn biết tôi dẫn em đi đâu sao?”
Nhìn cô tức giận dậm mạnh chân lên sàn nhà mà bước đi càng khiến anh không nhịn được cười “Em đi như thế có phải là muốn phá hỏng tài sản của Công ty không?”
Có quỷ mới biết anh muốn dẫn tôi đi đâu, hiện tại tôi đây tâm tình không tốt muốn về nhà, ai rảnh dể ý anh. Nghe Mạnh Tử Long nói ở phía sau nhưng cô cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.
“Không phải chỉ đùa một chút mà em đã tức giận như vậy chứ? Chịu không nổi trêu chọc thật chẳng thú vị.” Mạnh Tử Long bước nhanh theo sau cô.
Muốn khích tướng? chiêu này của anh không hề có tác dụng với tôi, thật không biết lượng sức, với tài nghệ của anh muốn khích tướng tôi, không đơn giản thế đâu.
“Em đi nhanh như thế làm gì?” Mạnh Tử Long bước dài chân chạy lên trước kéo tay cô lại.
“Anh muốn ở giữa sảnh đông người thế này lôi kéo tôi sao?” Cô cúi đầu nhìn Mạnh Tử Long đang kéo tay mình.
“Em nghĩ sao thì sẽ cho là như vậy, tôi cũng không để ý.”
Có lẽ cô tức giận đến phát điên, mặt ửng hồng càng thêm xinh đẹp khiến cho Mạnh Tử Long nghĩ cuộc sống của anh sau này có cô sẽ vô cùng thú vị.
“Anh….” Cây muốn có vỏ tốt, người muốn có thể diện, người không biết xấu hổ như anh ta đúng là thiên hạ chỉ có một, đúng là đã đạt đến trình độ ‘lô hỏa thuần thanh’ (là đạo luyện linh đơn, ý nói MTL đã luyện da mặt dày đến mức không ai bì kịp, haha…..) cô thật sự không bội phục anh ta không được.
“Tôi... Tôi làm sao… đây là công ty của tôi nếu muốn dây dưa với em chắc rằng không ai dám có ý kiến, cho nên em ngoan ngoãn nghe lời sẽ tốt hơn nếu không tôi cũng không thể đảm bảo giữa thanh thiên bạch nhật sẽ không ăn đậu hũ của em.” Mạnh Tử Long kéo cô tới trước mặt mình.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn động tác của anh ta khiên cô khẩn trương, không phải anh ta định hôn cô chứ?
Mạnh Tử Long từ từ cúi đầu xuống.
“Anh… anh muốn làm cái gì?” nhìn động tác của anh ta thật sự muốn hôn cô khiến tim cô xém chút nhảy khỏi lồng ngực.
Mạnh Tử Long cúi sát đầu vào vai cô.
Cô nín thở, chẳng lẽ anh ta thực sự muốn hôn cô sao?
Mạnh Tử Long lại từ cô tay cô di chuyển đến ngón tay cô nhẹ nhàng nắm lại rồi tỉ mỉ ngắm nghía cổ tay cô.
Anh ta đang làm gì? Nhìn cổ tay mình làm gì, chẳng lẽ cổ tay mình là quá dài hay sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Tử Long cô lại cảm thấy bực mình.
“Hoàn toàn không có sao.”
“Cái gì không có sao?” Đột nhiên cô lên tiếng khiến anh giật mình thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi
“Không có gì.”
“Không có gì?” cô gái này thật kì lạ, không thể giải thích nổi.