Cô mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống, cảm giác thế giới trước mắt đều mơ mơ hồ hồ chuyển động, cô không biết mình ra khỏi tập đoàn Long Phỉ bằng cách nào. Cô càng không biết làm sao cô và Mạnh Tử Long ngay từ lần gặp đầu tiên thì đã một lần lại một cứ đụng nhau.
Không có dũng khí trở về nhà, cô cũng không biết phải đi đâu, cứ lang thang trên đường, sau đó cô lại dừng chân tại con đường mà cô và anh ta lần đầu gặp nhau, cô ngồi xổm xuống cư như vậy mà ngồi mặc nước mắt lại trào ra.
Thế giới trước mắt lại mờ mịt, người đi đường qua lại đông đúc, ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò nhưng không ai dừng lại hỏi han cô.
“Alo, được mình lập tức tới ngay.” Một chiếc xe Ferrari màu xám bạc gào rú phóng qua khiến bụi trên đường bay tốc lên.
Vừa rồi cô gái kia…? Triệu Quan Lân chợt quay vô lăng vòng xe lại, động thời đạp phanh, dừng xe ngay chỗ Điềm Điềm đang ngồi.
Mặc dù anh ta mặc loại quần áo đơn giản thoải mái nhưng cô nhận thấy trên người anh ta lại toát lên khi chất cao quý. Anh ta đeo một chiếc kính râm rất đẹp, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt anh ta mà chỉ thấy được từ sống mũi xuống nhưng cũng có thể nhận ra anh ta rất đẹp trai.
Một bóng dáng to lớn như vậy bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cô, anh ta lên tiếng “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Anh ta hơi cúi người xuống hỏi thăm, âm thanh dễ nghe lạ thường, dường như vọng đến từ nơi xa.
Cô dường như chỉ cảm giác được ánh sáng trước mắt có thứ gì đó che mất, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô không hề có ấn tượng đã gặp qua người đàn ông này, anh ta đang nói chuyện với mình sao, hay là mình nghe nhầm.
Trong giây phút cô ngẩng đầu lên, Triệu Quan Lân thấy được trên mặt cô toàn là nước mắt, trên quần áo còn dính chất lỏng dường như là thức ăn thức uống, trong ánh mắt mang đầy ủy khuất. Dáng vẻ của cô như vậy chắc chắn là gặp phải chuyện gì không hay rồi. Trong lòng anh tự nhiên có cảm giác xao động.
“Tiểu thư, cô không sao chứ, tôi đưa cô về nhà, cô ở đâu?” Mặc dù trước kia thấy người xa lạ xảy ra chuyện gì anh ta đều không để ý, nhưng mới vừa rồi bất chợt nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, ủy khuất của cô, anh ta lại không tự chủ được mà quay đầu xe lại
Cô không nói lời nào, hai tay chống đầu gối đứng lên, cô chỉ muốn bình tĩnh đứng đây suy nghĩ một chút về sự việc ngày hôm nay. Chắc có lẽ nhìn cô giống như không có nơi nào để đi cho nên anh ta mới có ý định giúp đỡ cô.
“Tôi rất thích tắm gội….” Điện thoại của Triệu Quan Lân đột nhiên vang lên tiếng nhạc chuông.
Triệu Quan Lân nhìn trên màn hình thấy hiện lên cuộc gọi của Hạ Vũ.
Nghe được nhạc chuông của anh ta, cô không thể tưởng tượng được một người đàn ông trưởng thành, chững chạc như vậy lại dùng nhạc chuông giống của con nít. Cô bất chợt bật cười hì hì…
Nghe được tiếng cười của cô gái trước mặt, Triệu Quan Lân mặt đỏ ửng đến tận cổ, cảm thấy vô cùng mất mặt với cô gái lạ này.
Anh ta ấn nút trả lời, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, “cậu có việc gì sao? Nói tới ngày mà sao giờ này còn chưa thấy đâu?”
Triệu Quan Lân nhanh nhẹn đưa điện thoại ra xa nếu không thì lỗ tai chắc cũng bị thủng vì tiếng quát của Hạ Vũ. “Mình lập tức tới ngay đây” nói xong liền cúp máy.
Nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, cô bất giác nở nụ cười, rồi lại bực tức suy nghĩ so với Mạnh Tử Long còn đẹp trai hơn nhiều.
Triệu Quan Lân cũng ngồi xuống cùng với cô nói “Cười được là tốt rồi, cho dù có chuyện gì không vui cũng không nên ngồi mãi ở đường, về nhà sớm đi nhé.” Mặc dù không biết dỗ giành con gái nhưng anh ta vẫn cố gắng nói những lời đó với cô.
“Vậy tôi đi trước.”
Nhìn chiếc Ferrari màu xám bạc phóng đi, cô không khỏi cảm giác người đàn ông này có điểm gì đó giống ‘anh ta’.