Cô lau nước mắt, dụi dụi khóe mắt rồi đứng lên. Lúc này mắt cá chân truyền đến một cơn tê rần rật khiến cô lảo đảo cả người, cô vội vàng tiến về phía bức tường dựa người vào đó nếu không chắc có lẽ đã ngã chổng vó rồi.
Cô quyết định về nhà, vừa đi đường vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay. Mọi chuyện dẫn đến kết quả như vậy có phải là do cô đã phản ứng thái quá. Trước đây mọi chuyện có xấu đến đâu cô cũng vô cùng bình tĩnh đối mặt, thế mà thái độ sống trước đây của cô đã biến đâu rồi?
Trong vòng một ngày mà đánh anh ta hai lần. Lúc ăn cơm anh ta vô lý cáu giận, anh ta là cấp trên của cô dù có yêu cầu thế nào trong công việc cô cũng phải tuân thủ, huống chi anh ta bảo cô sau này bưng trà rót nước.
Chẳng phải quá nhàn hạ cho cô sao, không cần chịu trách nhiệm, cũng không cần nhọc đầu suy nghĩ, một tháng nhận tiền lương cao như vậy.
Có biết bao nhiêu người mong được làm công việc này vì sao cô lại lời nói đó của anh ta mà trở nên chuyện bé xé ra to như thế?
Mình đánh sai nhiều lỗi tiếng Anh như vậy rõ ràng là lỗi của mình, hơn nữa nếu để khách hàng đọc được nhưng văn bản đó không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty mà còn gây tổn thất về mặt kinh tế. Rõ ràng là lỗi của mình sao anh ta mới nói mấy câu cô đã tức giận như thế?
Anh ta dẫn cô đi ăn trưa, làm gì có ông chủ nào đối tốt với nhân viên như thế, anh ta đối xử đặt biệt tốt với cô như thế mà cô lại không biết điều còn nổi giận với anh ta.
Anh ta cường hôn cô là anh ta không đúng, đoạt nhiều lần đầu tiên của cô như thế là anh ta không đúng, nhưng dù sao cô cũng không nên động thủ như vậy, còn tức giận nói không muốn tiếp tục công việc, cứ như thế bỏ đi, chắc hẳn hiện giờ anh ta đang rất tức giận.
Cô mỗi bước đi mỗi bước lại cảm thấy mình thật quá đáng, anh ta là ông chủ của cô, bất kể là yêu cầu cô công việc thế nào chỉ cần không trái đạo đức cô cũng nên tuân thủ.
Nhưng hiện tại đã bỏ đi như thế cô làm gì còn mặt mũi nào trở lại yêu cầu tiếp tục công việc. Hơn nữa cô lại trước mặt nhân viên trong công ty cho anh ta một cái tát, hoàn toàn không giữ thể diện cho anh ta, nhất định anh ta đang hận cô tới chết, nếu bây giờ cô có nói lời xin lỗi có lẽ anh ta cũng sẽ không chấp nhận.
Mặc dù không hiểu tính tình anh ta nhưng cô biết cô hôm nay đã làm náo loạn mọi việc, nhất định anh ta sẽ không tha thứ.
Mạnh Tử Long ngồi trên sofa trong phòng làm việc, gục đầu xuống, hai tay đan vào mái tóc, “tôi biết lúc đó tôi không nên cường hôn cô, đúng là tôi đã quá đáng rồi”
Sau khi bình tĩnh lại Mạnh Tử Long vô cùng hối hận, anh ta chưa bao giờ dùng sức mạnh cưỡng ép phụ nữ, nhưng vào thời khắc đó nhìn thấy ánh mắt rừng rực lửa phẫn hận của cô khiến anh ta không thể tự chủ được.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận để uống. Điềm Điềm hối hận vì mình đã phản ứng thái quá, Mạnh Tử Long hối hận vì hành động có phần lỗ mãng của mình.
Càng về gần tới nhà cô càng cảm thấy sợ hãi, cô không biết làm thế nào giải thích chuyện xảy ra ngày hôm nay với mẹ --- ngày đầu tiên đi làm đã đánh ông chủ, sau đó cho ông chủ vào xào mực.
Trên quần áo của cô còn đọng lại những thứ đồ ăn đồ uống, Mạnh Tử Long bất chợt nhớ đến và lo lắng, không biết sau khi anh ta rời khỏi nhà hàng đã xảy ra chuyện gì, tại sao quần áo lại dính những thứ đó.
Cô nổi giận như thế chạy ra ngoài, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, nếu cô xảy ra chuyện gì, anh phải làm sao đây??? Không…cô ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, nhất định sẽ an toàn trở về nhà.